Lý Gia Kiệt thấy Bạch Trân Trân không nói lời nào, càng cảm thấy bất an, anh ta có ý định tới gần Bạch Trân Trân, vươn tay muốn sờ mặt cô.
Kết quả phản ứng của Bạch Trân Trân cực kỳ cấp tốc, vả một bạt tai qua, trúng ngay mặt của Lý Gia Kiệt, bởi vì dùng sức quá mạnh nên Lý Gia Kiệt bị đập bay ra ngoài, thân thể nặng nề ngã xuống đất.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô nói mình không phải cố ý, không biết có tin hay không, ai biết Lý Gia Kiệt vậy mà phế vật thế này đâu, chỉ một bạt tai đã không chịu nổi?
Còn Lý Gia Kiệt bị Bạch Trân Trân vả một bạt tai bay ra ngoài đang nằm rạp trên mặt đất, cả người đều chìm vào trong hoài nghi bản thân.
Không phải chứ, sao cậu ta lại đột nhiên bị đánh?
Hiện tại cậu ta đã là quỷ, Bạch Trân Trân chỉ là phản xạ có điều kiện vả cậu ta một vả, không có làm gì khác, cho nên ảnh hưởng với hồn thể của cậu ta cũng không lớn cho lắm.
Lý Gia Kiệt nằm trên mặt đất một hồi, dường như cuối cùng đã phản ứng lại, ấm ức bò dậy từ dưới đất, cậu ta bụm mặt nhìn về phía Bạch Trân Trân, buồn buồn nói: "Cô Bạch, cô đánh tôi làm gì?"
Cô Bạch cũng không hối hận vì vừa rồi mình vả Lý Gia Kiệt một vả, thấy cậu ta hỏi mình vì sao, Bạch Trân Trân nghiêm mặt nói: "Cậu có ý đồ quấy rối tình dục tôi, tôi chỉ vả cậu một cái đã là nhẹ."
Tên này đã mười tám tuổi rồi, không phải là một nam sinh nhỏ tuổi đơn thuần, vô tri, lúc trước cậu ta cứ thể hiện một mặt là mình yếu thế, sau đó đục nước béo cò, có ý định sờ khuôn mặt của Bạch Trân Trân.
Đối với Bạch Trân Trân, điều này đã thuộc hành vi rất mạo phạm rồi, cô lười quan tâm tên này có phải quỷ hay không, mạo phạm cô, cô phản xạ có điều kiện vả lại cậu ta cũng là bình thường.
Lý Gia Kiệt: "Tôi thật sự không có ý gì khác, tôi còn chưa ăn sinh nhật mười tám tuổi... Cô Bạch, cô thật sự hiểu lầm tôi rồi."
Bạch Trân Trân "à" một tiếng, quay người nhanh chân đi về phía cửa.
Lý Gia Kiệt thấy thế, vội vàng đuổi theo Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, cô đừng đi..."
Nói xong, tay của cậu ta đã đặt lên vai Bạch Trân Trân rồi, ngay lúc cậu ta thắc mắc sao mình có thể đụng vào Bạch Trân Trân, Lý Gia Kiệt chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người đã nặng nề bị ném xuống đất.
Hóa ra là Bạch Trân Trân ném qua vai một cái, quẳng cậu ta xuống đất.
Lý Gia Kiệt: "..."
Trên mặt Bạch Trân Trân xuất hiện vẻ phiền chán thấy rõ, cô nhìn Lý Gia Kiệt bị mình quẳng xuống đất, trong giọng nói có thêm mấy phần không kiên nhẫn.
"Lý Gia Kiệt, tôi không cần biết mục đích của cậu là cái gì, nếu như cậu lại xuất hiện ở trước mặt tôi thì đừng trách tôi không khách sáo với cậu!"
Lý Gia Kiệt giống như bị hù dọa, liên tục xua tay nói: "Cô Bạch, tôi cũng không dám nữa..."
Đang khi nói chuyện, bóng dáng của cậu ta đã hóa thành khói xanh, tiêu tán trước mắt Bạch Trân Trân.
Bạch Trân Trân hừ một tiếng, trực tiếp rời khỏi phòng trang điểm cho người đã mất.
Về sau cô đến văn phòng của Cầu Quốc Hoa một chuyến, chờ đợi ước chừng mười phút, Bạch Trân Trân đã rời khỏi văn phòng của Cầu Quốc Hoa.
Lúc trở lại phòng làm việc của mình, Bạch Trân Trân thấy Trần Tiểu Sinh đang nằm trên ghế sa lon tại phòng làm việc của mình ngủ tạm.
Buổi tối hôm qua anh ta cũng không trở về, vốn là muốn giúp Bạch Trân Trân xử lý thi thể, có điều bị Bạch Trân Trân từ chối, và sau khi bị từ chối anh ta cũng không hề rời đi, ở lại văn phòng của Bạch Trân Trân. Lúc Bạch Trân Trân trở về, đã là chín giờ sáng hơn, Trần Tiểu Sinh nằm trên ghế sa lon ngáy o o, ngày thường anh ta đã béo, ngủ ở trên ghế sa lon nho nhỏ trông rất bó hẹp.
Bạch Trân Trân nhìn thấy anh ta thế này, cảm thấy có chút câm nín, cô đi tới, vỗ vỗ cánh tay của Trần Tiểu Sinh.
"Tiểu Sinh, tỉnh lại, thức dậy đi làm."
Cô hô liên tiếp mấy tiếng, Trần Tiểu Sinh mới từ trong cơn ngủ mơ tỉnh lại, anh ta gãi đầu một cái, ngơ ngẩn nhìn Bạch Trân Trân, có vẻ tinh thần hơi uể oải, héo tàn.
Bạch Trân Trân: "Anh đã ngủ một đêm rồi, sao nhìn còn mệt hơn tôi thế?"
Cô không chợp mắt một đêm nhưng không ỉu xìu thế này giống như Trần Tiểu Sinh, nếu không biết, còn tưởng rằng buổi tối hôm qua Trần Tiểu Sinh đã đi làm gì.
Trần Tiểu Sinh dần dần hoàn hồn, anh ta gãi gãi đầu của mình, lúng ta lúng túng nói: "Tôi cũng không biết thế nào, rõ ràng đã ngủ một đêm, nhưng cảm thấy giống như chưa từng ngủ..."
Nói đến cũng kì quái, tính ra, Trần Tiểu Sinh đã ngủ bảy, tám tiếng rồi, nhưng sau khi tỉnh lại anh ta vẫn cảm thấy rất rã rời, hai mí mắt giống như đang đánh nhau, khi mở lên trông có vẻ rất gian nan.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô đột nhiên đi đến bên cạnh Trần Tiểu Sinh, cúi đầu nhìn xuống.