Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 622 - Chương 622:

 Chương 622: Chương 622: Chương 622:

Bởi vì khoảng cách của hai người rất gần, Trần Tiểu Sinh vừa mở mắt đã thấy khuôn mặt xinh đẹp vô cùng của Bạch Trân Trân, anh ta giật nảy mình, trong nháy mắt đã tỉnh hẳn.

"Sư phụ, sư phụ làm gì thế?"

Mặc dù Trần Tiểu Sinh khẳng định không có tâm tư gì với sư phụ mình, nhưng cô đột nhiên sát gần như vậy, Trần Tiểu Sinh vẫn cảm thấy cả người không được tự nhiên.

Anh ta cực lực lùi ra sau, dáng điệu đó giống như chỉ ước có thể rút vào trong vách tường.

Bạch Trân Trân: "Đừng nhúc nhích!"

Cô quát khẽ một tiếng, Trần Tiểu Sinh lập tức ngoan ngoãn ngồi ở đó, không còn dám lung tung nhúc nhích.

Còn Bạch Trân Trân vươn tay nắm cái cằm của Trần Tiểu Sinh, quan sát tỉ mỉ khuôn mặt của anh ta, lúc này đôi mắt nhỏ của Trần Tiểu Sinh đang cố gắng trừng lớn, tròng mắt chuyển động nhanh như chớp, trong đầu đã loạn như cào cào.

Sư phụ thế này là muốn làm cái gì?

Sau khi Bạch Trân Trân đánh giá tỉ mỉ anh ta một phen, nhìn hốc mắt xanh lên của Trần Tiểu Sinh, còn có miệng trắng nhợt nhạt, lông mày chậm rãi nhíu lại.

"Buổi tối hôm qua anh đã đi đâu làm gì rồi?"

Dáng vẻ này của anh ta sao giống như túng dục quá độ thế?

Trần Tiểu Sinh ngây ngẩn cả người, lúng ta lúng túng nói: "Tôi không có đi đâu hết, tôi chỉ ở trong văn phòng ngủ thôi."

Bạch Trân Trân đi xử lý thi thể nhưng mà không cho anh ta hỗ trợ, Trần Tiểu Sinh lười về nhà nên dứt khoát ngủ một đêm trong văn phòng của Bạch Trân Trân.

Anh không có đi đâu hết, sao sư phụ lại đột nhiên hỏi vậy?

Không có đi đâu hết?

Bạch Trân Trân buông ra Trần Tiểu Sinh, đánh giá tỉ mỉ anh ta một phen, Trần Tiểu Sinh bị Bạch Trân Trân quan sát chỉ cảm thấy toàn thân không được tự nhiên, nhưng lại không dám tùy tiện hoạt động thân thể, qua một lúc thật lâu sau, Trần Tiểu Sinh mới cẩn thận từng li từng tí hỏi.

"Sư phụ, rốt cuộc là thế nào?"

Bạch Trân Trân không nói gì, chỉ là đi đến tủ của mình kéo ngăn kéo lấy ra một tấm gương, đưa nó cho Trần Tiểu Sinh.

"Tự anh xem đi."

Trần Tiểu Sinh nhìn bản thân trong gương thấy bọng mắt bầm đen. Miệng há lại khép, mãi hồi lâu sau mới rặn được mấy chữ ra khỏi miệng.

"Tôi thế này là sao?"

Anh ta hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, anh ta đang êm đẹp làm sao lại trở thành dáng vẻ này?

Khó trách sư phụ hoài nghi anh ta, nếu không phải tự anh ta biết mình đã làm gì thì chính anh ta cũng sẽ hoài nghi chính mình.

"Sư phụ, buổi tối hôm qua tôi thật sự không làm cái gì hết, tôi chỉ ở đây đi ngủ, tôi cũng không biết vì sao tôi lại trở thành thế này..."

Trần Tiểu Sinh nói năng lộn xộn giải thích, nhưng gương mặt này của anh ta thật sự không có sức thuyết phục gì, hơn nữa nếu như anh ta thật ngủ ngủ một đêm, sao lại cảm thấy mệt như thế? Hơn nữa hình như hai chân cũng rệu rã muốn rụng ra, cứ như rót chì, bây giờ muốn đứng lên cũng không được.

"Sư phụ, sư phụ hãy tin tôi..."

Vẻ mặt anh ta cầu xin nhìn Bạch Trân Trân: "Tôi thật sự không biết đã có chuyện gì?"

Có vẻ như tình trạng có chút nghiêm trọng, theo lý trên người Trần Tiểu Sinh có bùa mình vẽ, bùa vẽ ở trên người anh ta vẫn chưa mất đi hiệu lực, vừa rồi Bạch Trân Trân có nhìn thử rồi, bùa của anh ta không có dấu hiệu bị kích động, anh ta thế này cũng không giống gặp phải quỷ.

Chẳng lẽ là Huyền Thuật Sư ra tay?

Thế nhưng nếu có người sử dụng Huyền Thuật với Trần Tiểu Sinh, trong thân thể của anh ta nhất định sẽ để lại vết tích thuật pháp còn sót lại, nhưng hiện tại Bạch Trân Trân không nhìn ra vấn đề...

Nhìn thấy sắc mặt Bạch Trân Trân càng ngày càng trầm trọng, Trần Tiểu Sinh gần như sắp khóc lên rồi.

Anh ta thật sự là không biết đã xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ trong mơ hồ anh ta lại tìm chuyện phiền toái gì cho Bạch Trân Trân hay sao?

"Sư phụ..."

Bạch Trân Trân mở miệng ngắt lời anh ta, nói: "Tôi tin anh."

Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, có điều rất nhanh lại nhắc đến: "Sư phụ, chân tôi đau quá..."

Rõ ràng ngủ một đêm... Hay rồi, có khả năng ngủ một đêm chỉ là ảo tưởng của anh ta mà thôi, nhưng chân đau là thực, Trần Tiểu Sinh tội nghiệp nhìn Bạch Trân Trân: "Sư phụ, tôi thế này là thế nào?"

Bạch Trân Trân liếc anh ta, không hề khách khí nói: "Sao tôi biết? Chân đau thì anh bóp lát đi, đi hỏi chú Trương gác cổng thử, có thấy buổi tối hôm qua anh đi ra ngoài hay không."

Tình hình của Trần Tiểu Sinh kỳ lạ, ánh mắt của Bạch Trân Trân rơi vào giày đặt cạnh ghế sa lon, nói: "Giày của anh nhìn hơi sạch sẽ quá đáng."

Hơn nữa đây là một đôi giày da, sáng bóng tới mức chói sáng, đặt ở bên chân Trần Tiểu Sinh cũng có chút không phù hợp. Phải biết Trần Tiểu Sinh bởi vì béo, chân cũng tương đối to, cho nên cũng không thích mang giày da. Hơn nữa con người anh ta không được xem là người sang trọng, cho dù có trường hợp mang giày da thì giày da của anh ta cũng sẽ không có khả năng sáng bóng sạch sẽ thế này.

Bình Luận (0)
Comment