Trần Tiểu Sinh lần theo mắt Bạch Trân Trân nhìn sang, khi thấy giày da đặt trước chân, anh ta bật thốt lên: "Giày này ở đâu ra thế? Đây không phải giày của tôi."
Đêm qua giày anh ta mang là một đôi giày thể thao màu đen, đôi giày da màu đen này không phải của anh ta.
Bạch Trân Trân: "Cho nên, anh xoa xoa chân của anh rồi ra ngoài hỏi thăm thử, xem xem đêm qua có phải anh đi ra ngoài hay không."
Khuôn mặt Trần Tiểu Sinh tỏ rõ vẻ sầu khổ, trong lòng hiện ra đủ loại suy đoán, nói: "Sư phụ, có phải tôi đã trúng chiêu hay không?"
Anh ta chỉ nhớ sau khi tách ra với Bạch Trân Trân thì trở về đi ngủ, hình như anh ta còn nằm mơ, nhưng trong mơ xảy ra chuyện gì thì Trần Tiểu Sinh hoàn toàn không nhớ rõ rồi.
Hiện tại mình thế này, thật sự rất giống bị trúng chiêu.
Nhưng hôm qua anh ta vẫn luôn ở cùng với Bạch Trân Trân, chưa từng ra khỏi cửa nhà tang lễ, anh ta đã bị trúng chiêu ở nơi nào?
"Sư phụ, không phải sư phụ có vẽ bùa trên người của tôi sao? Sao tôi còn bị trúng chiêu?"
Bạch Trân Trân đã vẽ bùa trên người anh ta rồi, nói rõ có thể phòng ngừa có người sử dụng tà thuật vào anh ta, hoặc là bị yêu ma quỷ quái các kiểu tính kế, vậy hiện tại mình đã xảy ra chuyện gì?
Trần Tiểu Sinh chắc chắn sẽ không hoài nghi năng lực của Bạch Trân Trân, chẳng qua là anh ta cảm thấy mơ hồ, muốn tìm kiếm đáp án từ trong miệng của Bạch Trân Trân mà thôi.
Bạch Trân Trân: "Không phải tà thuật và yêu ma quỷ quái quấy phá, anh có thể là trúng Huyền Thuật."
Trần Tiểu Sinh: "Hả?"
Tà thuật và Huyền Thuật có gì khác nhau sao?
Bạch Trân Trân nói bùa mình vẽ không phải vạn năng, tác dụng lớn nhất là phòng ngừa Trần Tiểu Sinh lại bị trúng chiêu giống như lần trước là bị người hại. Nhưng nếu như thuật pháp được sử dụng không có ảnh hưởng đến Trần Tiểu Sinh, cũng không phải muốn hại anh ta, có khả năng sẽ không kích động hiệu quả của bùa chú. Bùa chú cũng không phải là vạn năng, đừng nói trên người Trần Tiểu Sinh chỉ có chín đạo bùa chú rồi, cho dù có chín mươi chín trăm đạo bùa chú cũng không có khả năng bảo vệ anh ta triệt để.
Nếu như đối phương không phải muốn gây hại cho Trần Tiểu Sinh, chỉ là dẫn dụ anh ta đi chỗ khác, về sau lại xóa trí nhớ của anh ta thì bùa chú trên người anh ta không bị kích động cũng là bình thường.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Sau khi giải thích một loạt dài đằng đặc, Bạch Trân Trân lại nói: "Cho nên bây giờ điều anh phải làm là đi hỏi chú Trương thử có từng thấy anh hay không trước, buổi tối hôm qua lúc anh rời đi và trở về có trạng thái khác nhau thế nào thì tôi mới dễ phân biệt rốt cuộc là tình trạng của anh là như thế nào."
Trần Tiểu Sinh ồ một tiếng, ngoan ngoãn xoa hai chân của mình.
Về phần Bạch Trân Trân, vốn dĩ tâm trạng của cô đã không tốt cho lắm, hiện tại lại biết Trần Tiểu Sinh có lẽ lại bị người mưu hại, cô chỉ cảm thấy rất bực bội.
Khoảng thời gian này quả thật không có cách nào sống nổi, cô chỉ muốn kiếm thêm chút thời gian nghỉ ngơi, sao lại hành hạ ra nhiều chuyện thế này?
Còn Trần Tiểu Sinh cũng nhạy bén nhận thấy tâm trạng của Bạch Trân Trân không tốt lắm, anh ta không dám nói thêm cái gì, xoa nắn hai chân của mình đàng hoàng. Sau khi xoa nắn chốc lát, Trần Tiểu Sinh cảm thấy có gì đó sai sai, anh ta vô thức xốc ống quần của mình lên, sau đó thấy trên bàn chân trắng mập của mình có rất nhiều vết tích màu xanh thấy mà giật mình. Những vết tích kia nhìn giống như có người dồn lực vào ngón tay và dùng sức bóp, dấu vết lít nha lít nhít phủ khắp da thịt hai chân của Trần Tiểu Sinh.
Trần Tiểu Sinh kêu to một tiếng, nhảy lên ghế sô pha, sau đó lại bởi vì hai chân quá đau, không đứng vững nên đã ngã ngồi xuống ghế sa lon. Hai tay ghế sa lon không chịu nổi sức nặng đột ngột xuất hiện của Trần Tiểu Sinh nên suýt nữa đã sập, và tiếng khóc của anh ta cũng đồng thời vang lên.
"Sư phụ, sư phụ mau cứu mạng với, có phải tôi sắp chết rồi không?"
Lúc này Bạch Trân Trân đang viết quá trình sửa chữa thi thể của Lý Gia Kiệt, bất chợt nghe thấy tiếng kêu của Trần Tiểu Sinh, cô giật nảy mình, bút mực nước màu đen xẹt qua laptop, để lại một vết mực thật dài. Bạch Trân Trân không màng điều gì khác, bỏ laptop sang một bên bước nhanh đi tới trước mặt Trần Tiểu Sinh, đôi mắt của cô theo hướng tay Trần Tiểu Sinh chỉ đặt vào hai chân của anh ta.
Khi thấy những dấu ngón tay màu xanh lít nha lít nhít, Bạch Trân Trân cũng cảm thấy tê cả da đầu.