Hôm nay cô vốn định gọi Trần Tiểu Sinh đi vào giúp cô, có thêm một Cổ Anh Hùng thì trái lại đã tiết kiệm được không ít việc.
Bạch Trân Trân ngủ hai tiếng, lại rót một ly cà phê, về sau mang theo Trần Tiểu Sinh và Cổ Anh Hùng vào phòng trang điểm cho người đã mất.
Lúc cô đi vào, linh hồn của Lý Gia Kiệt lại xông ra, nhưng khi nhìn thấy Bạch Trân Trân không phải tới một mình, mà còn mang theo hai người đàn ông khác tới, cậu ta lập tức sốt ruột.
Lý Gia Kiệt dùng nhanh nhất tốc độ vọt tới trước mặt Bạch Trân Trân, vội vàng nói: "Sao cô có thể để người khác chạm vào thi thể của tôi chứ? Tôi không cho phép chuyện này, cô không có nói cho cha mẹ tôi biết sẽ để cho những người khác chạm vào thi thể của tôi, cô thế này là đang lừa gạt!"
Bạch Trân Trân nhìn Lý Gia Kiệt đang tức tối khua tay khua chân, cô nở một nụ cười chế nhạo với cậu ta.
Dù sao người nhà họ Lý chỉ yêu cầu sửa chữa hoàn chỉnh thi thể của cậu ta mà thôi, chứ không có nói nhất định phải là cô sửa chữa, người chịu trách nhiệm chính vẫn là, những người khác giúp đỡ chút thì thế nào? Còn tưởng rằng một mình cô phải chịu mệt nhọc để sửa chữa thi thể cho cậu ta, đúng là đẹp cho cậu ta quá.
Bởi vì có Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh giúp đỡ, Bạch Trân Trân không có đáp lời với Lý Gia Kiệt, mặc kệ cậu ta ở đó đánh ngực giậm chân cũng không có bất kỳ biện pháp nào.
Lý Gia Kiệt thấy Bạch Trân Trân hoàn toàn không xem cậu ta ra gì, nhất thời nổi trận lôi đình, cậu ta đã quên chuyện Bạch Trân Trân đánh cậu ta trước đó, nhào về phía cô, giương nanh múa vuốt làm ra vẻ lệ quỷ. Có điều trên người cậu ta gần như không có mấy oán khí, cũng không thể biến thành lệ quỷ, hoàn toàn là không thể làm tổn thương đến Bạch Trân Trân. Có điều nhìn chiêu thức của tên này có cảm giác bỉ ổi, ánh mắt Bạch Trân Trân lập tức nghiêm túc.
Trước đó trông cậu ta là hình người dáng chó, nhưng nhìn trông luôn luôn tạo cảm giác không hài hòa, cảm thấy cậu ta trong dáng vẻ kia không hề giống cậu ta thực thụ. Và bây giờ Lý Gia Kiệt trong dáng vẻ bỉ ổi này ngược lại trông không còn thiếu hài hòa như trước đó, có điều nhìn rất buồn nôn.
Bạch Trân Trân không có lưu tình, thừa dịp Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh không chú ý, đạp cậu ta hai đạp.
Bạch Trân Trân với điều kiện tiên quyết là không tổn hại linh hồn của cậu ta, cô chỉ sử dụng một chút xíu công đức chi lực, Lý Gia Kiệt đã cảm thấy linh hồn của mình giống như đang bị lửa mạnh thiêu đốt, đau tới mức cậu ta kêu rên liên hồi. Có điều tiếng kêu thảm thiết của cậu ta chỉ có Bạch Trân Trân có thể nghe được, Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh không chịu bất kỳ ảnh hưởng nào. Cô chỉ nhìn lướt qua Lý Gia Kiệt đau đến không ngừng lăn lộn trên mặt đất, không hề dành chút lực chú ý nào trên người cậu ta.
Có Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh hỗ trợ, tốc độ sửa chữa của Bạch Trân Trân nhanh hơn rất nhiều.
Có điều khi Cổ Anh Hùng nhìn thấy Bạch Trân Trân chuẩn bị dùng nguyên liệu khác tái tạo đầu Lý Gia Kiệt, cậu ta không nhịn được mở miệng nói: "Chị Trân Trân, làm như vậy hình như không tốt lắm?"
Dựa theo biện pháp sửa chữa của Bạch Trân Trân, là đầu tiên dùng những vật như đất sét các kiểu để dựng khung xương, về sau lại dùng vật liệu mô phỏng làn da được điều chế đặc thù quấn bên ngoài, sau đó Bạch Trân Trân sẽ dùng tay nhào nặn ngũ quan của cậu ta.
Cổ Anh Hùng cảm thấy làm như vậy, mặt của Lý Gia Kiệt sẽ hoàn toàn bị chôn ở trong, thứ người đến nhìn mặt lần cuối nhìn thấy hoàn toàn không phải là dáng vẻ vốn có của cậu ta.
Bạch Trân Trân im lặng nhìn Cổ Anh Hùng đưa ra ý kiến phản đối, biết phương pháp cậu ta dùng vẫn là phương pháp lạc hậu, khả năng lớn nhất là bổ khuyết thi thể, cố gắng khôi phục dáng vẻ vốn có của bọn họ, còn cách làm này của Bạch Trân Trân giống với lại lần nữa tạo ra, cái này khác gì làm người giả ở chỗ nào?
Bạch Trân Trân đáp: "Vẫn có khác biệt, dù sao bên trong người giả không có hài cốt của người, còn hài cốt của cậu ta thì vẫn được bao bọc lại ở bên trong."
Cổ Anh Hùng chần chờ nói: "Nhưng chúng ta dùng nhiều nguyên liệu như vậy, thứ đặt ở trong quan tài rốt cuộc là cậu ta hay là số nguyên liệu này, đây không phải là đang làm giả sao?"