Đối với việc Cổ Anh Hùng sẽ có thắc mắc này, Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy bất ngờ, cô kiên nhẫn giải thích nói.
"Bình thường tôi cũng sẽ không sửa chữa thi thể như thế, nhưng thi thể này quyến thuộc đã từng nói, không cần biết dùng biện pháp gì, bọn họ phải thấy nguyên trạng của cậu ta."
Thi thể của Lý Gia Kiệt bị thiêu cháy tới mức này, Bạch Trân Trân không có bản lĩnh khiến cậu ta như cây khô gặp mùa xuân, tự mọc ra da thịt, xương cốt khôi phục thành dáng vẻ nguyên gốc của cậu ta.
Phương pháp đao to búa lớn sử dụng vật liệu khác để sửa chữa thi thể thật ra Bạch Trân Trân cũng không đồng ý, nhưng thời điểm đặc thù cần áp dụng đặc thù, trước đó cô đã viết kỹ càng phương pháp ra giao cho người nhà họ Lý, bọn họ ký tên đồng ý. Là lừa mình dối người cũng được, là không muốn để cho con của mình dùng dáng vẻ bết bát thế này hạ táng cũng được, dù sao bọn họ đưa ra yêu cầu, Bạch Trân Trân hoàn thành yêu cầu, điều này rất hợp lý.
"Tôi cũng hết cách, chẳng lẽ lại cậu muốn bảo tôi trang điểm thành dáng vẻ của cậu ta, nằm trong quan tài tham gia lễ truy điệu sao?"
Cổ Anh Hùng nghĩ đến chuyện hoang đường mình từng làm, khuôn mặt ngay lập tức đỏ lên, cậu ta lúng túng ho khan một tiếng, giải thích nói: "À ừm, chị Trân Trân, chị đừng hiểu lầm, tôi không phải là đang chất vấn chị, tôi chỉ là nói ý nghĩ của mình mà thôi..."
Bạch Trân Trân cười cười, đương nhiên sẽ không vì chuyện nhỏ này mà so đo với Cổ Anh Hùng.
Có Cổ Anh Hùng hỗ trợ, tốc độ Bạch Trân Trân sửa chữa thi thể nhanh hơn rất nhiều, vốn dĩ phải là buổi đêm ngày thứ ba mới có thể hoàn toàn, nhưng bọn họ tăng ca làm việc, đến chín giờ sáng ngày thứ hai, cuối cùng đã hoàn thành xong.
Bạch Trân Trân đã làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm ba ngày rồi, hai hôm nay thời gian ngủ của cô cộng lại chưa tới ba giờ. Có điều Bạch Trân Trân đã vụng trộm sử dụng bùa chú để gian lận, mặc dù không nghỉ ngơi bao nhiêu nhưng trạng thái tinh thần trông rất tươi tỉnh.
Dáng vẻ của Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh thì không tốt lắm, Bạch Trân Trân đuổi bọn họ đi nghỉ ngơi, mình thì đi tìm Cầu Quốc Hoa, nói lại chuyện thi thể đã sửa chữa xong cho ông.
Cầu Quốc Hoa có hơi không thể tin được, mãi cho đến khi Bạch Trân Trân dẫn ông đến phòng trang điểm cho người đã mất, lúc thấy thi thể đã được sửa chữa xong, ánh mắt Cầu Quốc Hoa nhìn Bạch Trân Trân cũng là lạ.
"Trân Trân, cô quả thật là thần tiên sống, cô làm như thế nào vậy? Thi thể có tướng chết thảm khốc thế mà cũng sửa chữa ổn thỏa cho người ta rồi? Thế này quá là ảo diệu mà..."
Cầu Quốc Hoa tấm tắc lấy làm kỳ lạ, thật sự là không thể nghĩ được rốt cuộc Bạch Trân Trân là thế nào mà làm được.
Ông còn nhớ lúc thi thể Lý Gia Kiệt được đưa tới là như thế nào, lúc ấy ông nhìn thấy dáng vẻ của thi thể gần như sắp ói ra, kết quả Bạch Trân Trân thế mà đã khôi phục một thi thể thảm khốc thế trở lại như lúc ban đầu.
Tiền này ông bỏ ra đúng là không lỗ.
Hơn nữa Cầu Quốc Hoa có một dự cảm, nếu như chuyện này sau khi được truyền ra ngoài, độ nổi tiếng của Bạch Trân Trân nhất định sẽ lại tăng lên một tầng nữa, đến lúc đó nhà tang lễ bọn họ sẽ có càng nhiều vụ giao dịch. Dù sao hiện tại ở thời đại này, tử vong ngoài ý muốn quá nhiều người, trước đây những thi thể có tướng chết quá thảm khốc sau khi được đưa đến nhà tang lễ đều chỉ có thể đưa đi đốt thẳng, tránh cho người trong nhà nhìn thấy thảm trạng của thi thể sẽ thương tâm. Nhưng tay nghề Bạch Trân Trân đã phô bày, nếu như cô có thể đều sửa chữa thỏa đáng mỗi một thi thể thì nhà tang lễ Thiên Thịnh sẽ coi như thật sự đứng vững gót chân tại Hương Giang.
Bạch Trân Trân nhìn thấy dáng vẻ của Cầu Quốc Hoa là biết ông suy nghĩ cái gì, cô mở miệng trước một bước, đánh tan mộng đẹp của Cầu Quốc Hoa.
"Chuyện lần này chỉ có một lần duy nhất, không có lần sau, chú Cầu, nếu có lần sau nữa, tôi sẽ từ chức thẳng."
Cô không thể để Cầu Quốc Hoa mở miệng nói trước được, mạch não của lão già này khác hẳn với người thường, khó đảm bảo lần sau ông sẽ không đưa một thi thể càng quái gở hơn để cho Bạch Trân Trân sửa chữa.