Cầu Quốc Hoa có chút sửng sốt, ngượng ngùng mở miệng nói: "Trân Trân à, cháu coi chú thành người như thế nào vậy? Cái gì mà có lần sau không có lần sau, đây là lần cuối cùng rồi, chú chắc chắn sẽ không gạt cháu."
Có điều lời của Cầu Quốc Hoa chỉ nghe thì được nếu thực sự để trong lòng vậy coi như đã thua.
Bạch Trân Trân nhếch mép một cái, nụ cười trên mặt có chút giả tạo: "Được rồi, tôi cũng không nói nhiều lời với chú nữa, thi thể tôi cũng đã sửa sang xong xuôi, chú nhìn thì cũng nhìn rồi, vậy tôi đi trước đây, tôi còn có những chuyện khác phải làm nữa."
Bạch Trân Trân bỏ lại mấy câu này rồi chuẩn bị rời đi, cừu quốc hoa thấy vậy vội vàng mở miệng cản cô lại: "Trân Trân, bằng không cháu chờ thêm một chút đi? Chú đã đánh tiếng với mấy người nhà trưởng khu Lý rồi, người ta sẽ tới ngay lập tức, cháu coi như là đại công thần tu bổ lại thi thể cho con trai nhà người ta, không gặp bọn họ một chút sao?"
Ông nói như vậy cũng vì muốn tốt cho Bạch Trân Trân, địa vị, thân phận của trưởng khu Lý không tầm thường, Bạch Trân Trân tu sửa lại thân thể cho Lý Gia Kiệt, dù thế nào cũng phải lộ mặt trước người cha làm trưởng khu của anh ta, la liếm để tạo cảm giác tồn tại.
Cô cứ thế rời đi rốt cuộc là như thế nào chứ?
Bạch Trân Trân khoát tay một cái, cực kì vô tình đáp lời: "Không cần, tôi chỉ là một nhập liệm sư, công việc chính của tôi là tu bổ di thể, những chuyện dư thừa khác tôi không biết làm."
Khỏi phải nói chỉ là một trưởng khu, dù có cấp cao hơn nữa thì Bạch Trân Trân cũng không có suy nghĩ ló mặt trước mặt đối phương.
Người có địa vị càng cao thì chú trọng càng nhiều thứ, lúc gặp mặt nói chuyện cái gì cũng phải chú ý mới được, Bạch Trân Trân cảm thấy mấy thứ này phiền nhất, đương nhiên sẽ không đi để tự rước ngượng vào người.
Cô vẫn thích cuộc sống tự do tự tại không câu nệ chút nào hơn.
Cầu Quốc Hoa: "..."
Ông còn định thuyết phục Bạch Trân Trân, nhưng cô chỉ dùng câu nói đầu tiên đã khiến ông hoàn toàn ngậm miệng lại: "Cho tôi thêm ít tiền, hoặc cho tôi thêm một kì nghỉ nửa tháng, tôi sẽ đi gặp trưởng khu Lý."
Cầu Quốc Hoa: "... Cháu có việc thì đi làm đi, chỗ trưởng khu Lý chú sẽ thay cháu giải thích, Trân Trân, cháu đi làm việc của cháu, chú không quấy rầy cháu."
Bạch Trân Trân hứ một tiếng, lười nói thêm với Cầu Quốc Hoa, cô xoay người rời khỏi phòng làm việc của ông.
Bên trong phòng làm việc cũng chỉ còn lại có một mình Cầu Quốc Hoa, ông thở một hơi dài, tâm trạng không tránh khỏi có chút uất ức.
"Đứa nhỏ này, sao lại trở thành bộ dạng này cơ chứ?"
Cầu Quốc Hoa nghĩ như vậy, cúi đầu lục một tấm ảnh từ trong ngăn kéo ra, nhìn người con gái với nụ cười ôn hòa trong ảnh, tâm tình nóng nảy của ông cũng từ từ thả lỏng.
"Đồ đệ này của em nhìn rất dịu dàng nhưng không ngờ tất cả đều là giả tạo, nó không giống em..."
Người con gái trong hình lẳng lặng nhìn Cầu Quốc Hoa, năm tháng để lại rất nhiều dấu vết trên gương mặt người ấy, có điều dù vậy, người ấy vẫn rất xinh đẹp.
Chỉ có điều đáng tiếc là khi ông suy nghĩ ra thì đã mất đi cơ hội, tất cả cũng chẳng còn kịp nữa.
"Em yên tâm đi, anh sẽ chăm sóc tốt người em để ý, sẽ không khiến em đi mà không an lòng, ban đầu là anh sai... cứ coi như anh đang chuộc tội đi..."
Sau đó Cầu Quốc Hoa lại nói thêm gì đó, chỉ có điều vì giọng nói quá thấp nên không ai nghe ra được.
***
Nhà của Cổ Anh Hùng cách nhà tang lễ Thiên Thịnh rất xa, đây cũng là lý do cậu ta rất ít khi trở về nhà, dù sao thời gian ngồi xe lăn qua lăn lại đi đi về về quá dài, có thời gian này chẳng bằng cậu nhận thêm mấy công việc, kiếm nhiều tiền hơn một chút.
Nhà cậu ta cũng không ở khu Sa Điền mà ở trong một làng chài ở giáp biển của khu Sài Gòn, cứ coi như lái xe thì cũng phải hơn hai tiếng đồng hồ.
Bạch Trân Trân cực kỳ mệt mỏi, cô đoán là đến nhà Cổ Anh Hùng còn có một trận đánh ác liệt cần đấu tranh, nên dứt khoát nằm ở chỗ ngồi phía sau xe rồi ngủ.
Cổ Anh Hùng ngồi ở vị trí kế bên người lái nghe được tiếng ngáy có chút phóng khoáng của Bạch Trân Trân, không nhịn được quay ra liếc đằng sau một cái.
Sau khi thấy được tư thế ngủ buông thả không kiềm chế của Bạch Trân Trân, khóe miệng không kìm được hơi co giật, không nhịn được quay sang Trần Tiểu Sinh ở bên cạnh nói một câu: "Anh Tiểu Sinh, chị Trân Trân vẫn luôn như thế này sao?"
Rõ ràng là một đại mỹ nhân hoạt sắc sinh hương, nhưng dáng vẻ hiện tại giống như một ông già cẩu thả, chênh lệch này có hơi quá ức, Cổ Anh Hùng thậm chí nảy sinh hoài nghi với mắt mình.
Thật sự có đại mỹ nhân sẽ không để ý tới hình tượng của mình như vậy sao?