Trần Tiểu Sinh ngược lại đã thành thói quen: "Sư phụ như thế này là đang mệt mỏi, bây giờ cô ấy cần nghỉ ngơi."
"Hơn nữa cũng không có ai quy định lúc ngủ cũng phải dùng tư thái đẹp nhất đúng chứ? Như vậy quá mệt người."
Trước đó Trần Tiểu Sinh cũng giống như Cổ Anh Hùng, là một người không có kiến thức, lúc ở nhà Bạch Trân Trân thấy cô lôi thôi lếch thếch, Trần Tiểu Sinh cũng đã từng hỏi những câu không khác là mấy.
Nhưng Bạch Trân Trân khi đó lại nói: "Tôi cảm thấy dáng vẻ này của tôi vô cùng tốt, không có gì không hợp lý cả, nếu ở nhà tôi còn phải duy trì hình tượng hoàn mỹ mọi lúc vậy có phải tôi sẽ mệt chết rồi không?"
Bạch Trân Trân không có gánh nặng thần tượng, cô nói bản thân mình cũng không phải minh tinh, không sợ bị người ta chụp ảnh xấu, hơn nữa, lúc riêng tư lôi thôi không chú tâm một chút thì có làm sao? Chỉ cần hầu hết thời gian cô gọn gàng xinh đẹp là được rồi.
"Sự xinh đẹp của tôi cũng không vì tôi không chú trọng đến mà biến mất nên thích tôi thì tôi làm sao cũng sẽ thích, không thích tôi thì cứ coi như tôi lúc nào cũng giống như tiên nữ, họ vẫn sẽ không thích tôi."
Cô ngược lại rất thoải mái, Trần Tiểu Sinh vốn còn cảm thấy dáng vẻ kia của Bạch Trân Trân có chút không được ổn cho lắm, nhưng thấy cô bị nói như vậy, Trần Tiểu Sinh cũng phản ứng lại.
Dáng vẻ lúc ở riêng cũng không bị nhiều người nhìn thấy, vậy cần gì phải làm khó mình chứ, cứ duy trì nhân thiết hoàn mỹ mệt người lắm.
Cổ Anh Hùng: "..."
Cổ Anh Hùng luôn cảm thấy Trần Tiểu Sinh giải thích như vậy có một chút kì lạ, nhưng không tìm được lý do thích hợp để phản bác, Cổ Anh Hùng nín nhịn nửa ngày, mới thốt ra một câu: "Nhưng không phải tôi còn ở đây sao?"
Trần Tiểu Sinh không chút suy nghĩ đáp lời: "Cậu lại không thích sư phụ tôi, sư phụ tôi đối với cậu cũng không có ý nghĩa, cậu cũng đã từng thấy cô ấy lúc đụng chạm thi thể, bây giờ cũng chỉ là ngáy khò khò mà thôi, khó tiếp nhận lắm sao?"
Cổ Anh Hùng: "..."
Được rồi, Trần Tiểu Sinh nói như vậy, ngược lại khiến cậu trông có chút nhiều chuyện, Cổ Anh Hùng sờ mũi một cái, không tính dây dưa thêm về chủ đề này nữa.
Có điều Trần Tiểu Sinh cũng ngủ không đủ giấc, lái xe lâu như vậy cũng dễ mệt mỏi, Cổ Anh Hùng không lên tiếng nữa, Trần Tiểu Sinh lại chủ động đổi đề tài, bắt chuyện với Cổ Anh Hùng.
"Anh Hùng, trước đó hỏi mà cậu vẫn còn chưa trả lời chúng tôi đấy, sư phụ tôi cứu cậu hai lần, cậu cũng nghi ngờ em trai mình là người bị oan hồn quấn lấy, sao cậu vẫn chưa nhớ tới chuyện mời sư phụ tôi tới?"
Trần Tiểu Sinh thật ra rất tò mò chuyện này, rõ ràng bên cạnh lúc nào cũng có một đại sư có sẵn, cậu ta cũng thực sự đã tận mắt nhìn thấy bản lĩnh của đại sư, sao lại còn bỏ gần cầu xa, đi tìm một bà mo vẫn chưa xác định có năng lực thực sự hay không?
Cổ Anh Hùng có chút sửng sốt, trên mặt lộ ra mấy phần chần chừ, qua một lúc lâu sau, cậu ta mới nói: "Tôi không nhớ."
Vừa hay trước mắt là đèn đỏ, Trần Tiểu Sinh dừng xe lại, quay đầu nhìn sang Cổ Anh Hùng ngồi ở bên cạnh ghế lái.
"Cậu không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao? Tuổi còn rất trẻ đã lẫn như người già rồi?"
Cổ Anh Hùng lắc đầu một cái, chần chừ nói: "Tôi cũng không nhớ rõ, chính là chợt cảm thấy em trai tôi chưa chắc đã bị bệnh, là bị oan hồn triền thân, tôi phải tìm một bà mo, sau đó tôi liền tìm tới..."
Rõ ràng mọi chuyện trôi qua cũng chưa được bao nhiêu lâu, nhưng cậu ta chính là không nhớ rõ tâm trạng ban đầu của bản thân, cùng lắm chỉ nhớ loáng thoáng một vài chuyện, còn hơn thế thì cậu không nhớ rõ.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Phải rồi, đề tài này không nói tiếp được nữa, Cổ Anh Hùng như thế này nhìn qua chính là đã bị trúng chiêu do người khác mưu hại, có khi đến lúc tới nhà cậu ta, nhìn thấy tình hình trong nhà cậu ta mới có thể nắm được chân tướng.
"Anh Tiểu Sinh, năng lực của chị Trân Trân thực sự rất mạnh à? Trước kia em đúng là hồ đồ, hai lần chị Trân Trân cứu tôi tôi cũng không nhớ rõ lắm..."
Cổ Anh Hùng biết Bạch Trân Trân đã cứu mình hai lần, nhưng không biết tại sao, rõ ràng những chuyện người thân ruột thịt trải qua trong đầu anh ta cũng có ấn tượng như thế, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì từ đầu đến cuối trong đầu cậu ta vẫn bị ngăn cách một tầng, không thấy rõ một cái gì cả.
Đây cũng là lý do tại sao cậu ta không tìm tới Bạch Trân Trân đầu tiên, bởi vì trong ấn tượng của cậu ta, Bạch Trân Trân là một nhập liệm sư rất lợi hại, kĩ năng xử lý di thể của cô rất lợi hại, nhưng những phương diện khác lại kém hơn rất nhiều.
Cho nên ban đầu khi hoài nghi em trai mình có vấn đề, lựa chọn đầu tiên của cậu ta không phải là Bạch Trân Trân.