Trần Tiểu Sinh nhìn cậu ta một cái, sau đó nói: "Trí nhớ của cậu có lẽ đã xảy ra vấn đề, tôi đoán tất thảy căn nguyên đều có thể tìm được câu trả lời ở nhà cậu."
Tình huống hiện tại của Cổ Anh Hùng rõ ràng không thoải mái, nói nhiều hơn nữa cũng không có ý nghĩa, hơn nữa, bản thân Trần Tiểu Sinh cái gì cũng không biết, cứ coi như cậu ta có nói ra tin tức gì hữu dụng cũng không hay biết, vẫn chờ sư phụ mình tỉnh lại rồi hẵng nói.
"Những lời này cậu chờ sư phụ tôi tỉnh lại rồi nói cho cô ấy nghe, lại nói lúc sư phụ tôi hỏi thì cậu trả lời đàng hoàng hết mức có thể, đừng giấu diếm cái gì cả, bằng không cậu chính là đang hại người."
Trần Tiểu Sinh rất sợ chuyện tin tức không đủ gài bẫy Bạch Trân Trân, nên dặn dò đi dặn dò lại để Cổ Anh Hùng nhất định không được nói láo lừa người.
Cổ Anh Hùng cũng bị dáng vẻ trịnh trọng của Trần Tiểu Sinh ảnh hưởng, cậu ta thận trọng gật đầu một cái, nói bằng giọng nghiêm túc: "Anh Tiểu Sinh, anh yên tâm đi, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo."
Cái gì cậu ta biết thì nhất định sẽ nói, thậm chí cả những chuyện không nhỡ rõ – cậu ta cũng sẽ biết điều nói cho Bạch Trân Trân nghe.
Dù sao tình cảm của Cổ Anh Hùng với em trai mình rất sâu đậm, cậu ta cũng muốn em trai mình mau chóng tốt lên, đương nhiên sẽ không nói láo lừa người.
Trần Tiểu Sinh hài lòng gật đầu, khởi động xe một lần nữa.
Lúc đó ở nhà họ Cổ trong thôn Đại Thịnh, lại là một cảnh tượng hoàn toàn bất đồng.
Cổ Nhạc Dân thấy con trai mình động tác cứng đờ đứng dậy khỏi giường, mắt nhất thời đỏ lên, ông nắm tay vợ mình, nói bằng giọng gấp gấp.
"Kiều Kiều, A Trí nhà chúng ta sẽ đi, nó có thể đi..."
Từ lúc Cổ Anh Trí tám tuổi nằm liệt trên giường đến hiện tại đã bảy năm rồi, bọn họ không lúc nào không khẩn cầu trời xanh để xin cho con trai mình tốt lên.
Vì đứa con trai này bọn họ đã bỏ ra quá nhiều thứ, nằm mơ cũng mơ thấy Cổ Anh Trí có thể đứng lên.
Bây giờ sau khi thấy con trai cuối cùng cũng có thể đứng lên, Cổ Nhạc Dân mừng tới mức chảy nước mắt.
Đỗ Tiểu Kiều cũng phản ứng giống như Cổ Nhạc Dân, một tay bụm miệng, nước mắt rơi xuống ào ạt.
Quá tốt rồi, cuối cùng con trai của bà cũng có thể đi bộ một lần nữa.
Mà Cổ Anh Trí bên kia sau khi xuống khỏi giường, động tác càng cứng hơn, lúc đi bộ nhìn cực kì mất tự nhiên.
Hơn nữa trên mặt cậu ta tràn đầy vẻ thống khổ nồng đậm, giống như đi bộ đối với cậu ta mà nói chính là một cực hình tàn khốc.
Một người đàn bà mặc quái tử màu lam ngồi một bên lẩm bẩm, khói mù lợt lạt tràn từ trong miệng bà ta ra, nhẹ nhàng đi về phía Cổ Anh Trí.
Cổ Anh Trí đi một vòng trên đất, rồi lần nữa quay lại trên giường, sau đó toàn thân mềm nhũn, trực tiếp ngã xuống.
Người đàn bà mặt quái tử màu lam lau mồ hôi trên trán đi, ánh mắt nham hiểm hung ác dừng trên người Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều.
"Năng lực của tôi các người đều đã nhìn thấy, tôi có lừa dối các người hay không?"
Bà Trương âm trầm mở miệng, giọng nói khàn khàn bén nhọn giống như tiếng hai mảnh sắt cạo vào nhau.
Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều liên tục mở miệng nói: "Bà Trương, chúng tôi chưa từng hoài nghi bà, năng lực của bà quá rõ ràng, chúng tôi tin tưởng bà."
Bà Trương chính là bà mo mà Cổ Anh Hùng mời tới, lúc mới bắt đầu, Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều quả thực nghi ngờ bản lĩnh của bà Trương, cảm thấy Cổ Anh Trí đã từng kiểm tra ở rất nhiều bệnh viện đều nói cậu ta như này là bị bệnh, nhất định phải uống thuốc làm phẫu thuật mới được.
Vài năm trở lại đây, bọn họ đều cố gắng kiếm tiền cho Cổ Anh Trí mua thuốc và phẫu thuật.
Cho tới tận bây giờ, bọn họ chưa từng hoài nghi liệu con trai mình có bị bệnh hay không, lần đi bệnh viện gần đây nhất, Cổ Anh Trí làm phẫu thuật, bác sĩ nói tiến hành phẫu thuật hai lần nữa cậu ta mới có thể đứng lên.
Coi như sau này không thể có cuộc sống giống như một người bình thường nhưng ít ra không phải tình trạng nằm tê liệt trên giường, cần người phục vụ.
Đây là hy vọng của bọn họ, bọn họ đã không trông cậy vào việc Cổ Anh Trí có thể khôi phục lại dáng vẻ như lúc trước nhưng chính cậu ta có thể đứng lên, có thể tự lo liệu cũng đã đủ rồi.
Nhưng bà Trương đến đã cho bọn họ thấy được hy vọng lớn hơn, bà Trương nói với bọn họ một cách rõ ràng rằng Cổ Anh Trí căn bản không phải bị bệnh mà là bị oan hồn quấn thân, bà ta không chỉ làm phép để bọn họ thấy được dấu vết của oan hồn lưu lại trên người của Cổ Anh Trí, còn làm phép để bọn họ nhìn thấy Cổ Anh Trí đứng lên đi lại...