Cổ Nhạc Dân lau mắt, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó, ông rụt rè hỏi: "Bà Trương, vừa rồi lúc con trai chúng tôi đi đứng thức dậy sao lại căng chặt như vậy chứ, hơn nữa biểu cảm trên mặt giống như rất khổ sở, chuyện này là sao vậy..."
Bà Trương nghe vậy liền hừ một tiếng, bà ta nhếch mí mắt lên, đôi mắt tam giác trừng Cổ Nhạc Dân, nhất quyết nhìn Cổ Nhạc Dân tới mức da đầu tê dại, trân trán chực rơi mồ hôi, bà ta mới lên tiếng: "Anh nói là tại sao? Đứa con trai này của anh tám tuổi đã bị oan hồn làm hại nằm tê liệt trên giường, cho tới bây giờ vẫn không thể đứng dậy, tứ chi của cậu ta héo rút cứng ngắc không phải bình thường à?"
"Tôi dùng thần lực của mình bức lui oan hồn kia, lúc này mới để cho cậu ta có năng lực đi lại ngắn ngủi, nếu cậu ta muốn khôi phục bình thường thì còn cần hoàn toàn chém giết oan hồn đó mới được."
Cổ Nhạc Dân không nhịn được bật thốt lên: "Bà Trương, vậy bây giờ bà chém những thứ oan hồn kia luôn không được sao? A Trí nhà chúng tôi cũng có thể sớm ngày đứng lên đi lại..."
Nghe ông nói như vậy, bà Trương nở nụ cười lạnh: "Oan hồn này đã dây dưa với con trai các người rất lâu rồi, không phải nói chém là có thể chém ngay, anh thực sự cho rằng chém chết oan hồn là chuyện dễ dàng như vậy sao?"
Vừa nói, bà Trương vừa đứng lên, rõ ràng bà ta không cao nhưng khí thế lại hết sức kinh người, lúc này hùng hổ dọa người chất vấn: "Con trai lớn của anh chị còn chưa cầm thứ tôi cần về, không có người mạng cứng chống ở trước mắt, giây phút oan hồn bị chém chết chính là thời khắc con trai anh chị bị mất mạng, đến lúc đó ai cũng không cứu nổi con trai các người!"
Cổ Nhạc Dân bị dáng vẻ dữ tợn của bà mo kia dọa sợ, thân thể co rúm lại một chút, gấp giọng giải thích: "Bà Trương, bà đại nhân đại lượng đừng so đo với tôi, là tôi gấp gáp, tôi chỉ muốn con trai tôi có thể mau khỏe lại, bà đừng có nóng giận..."
Bà Trương vừa nói như vậy, Cổ Nhạc Dân nhớ ra lúc trước bà ta đã nói, bà ta cần người mạng cứng ngăn cản, nếu không con trai ông căn bản không kháng cự nổi.
Cổ Anh Hùng đi làm chuyện này cho tới hiện tại đã ba ngày trôi qua mà Cổ Anh Hùng vẫn chưa về, cũng không biết rốt cuộc chuyện này tiến hành có thuận lợi hay không.
Nhưng bất kể có như thế nào vẫn là ông quá mức cuống cuồng, Cổ Nhạc Dân không thể làm gì ngoài liên tục nói xin lỗi, Đỗ Tiểu Kiều đứng một bên cũng áy náy theo, hai vợ chồng bọn họ khuyên mãi, cuối cùng cũng khiến sự tức giận của bà Trương lắng xuống.
Bà ta liếc qua hai vợ chồng bảo sao làm vậy một cái, lạnh lùng mở miệng nói: "Tôi mệt rồi, các người đi ra ngoài đi, con trai các người có tôi trông nom, mấy ngày nay oan hồn kia không dám tùy tiện động thủ, có điều chỗ con trai lớn của các người vẫn cần thúc giục một chút, nếu không tôi cũng không dám đảm bảo sẽ phát sinh chuyện gì."
Mấy ngày nay bà Trương vẫn luôn ngủ chung một chỗ với Cổ Anh Trí, bà ta dựng một cái giường đối diện Cổ Anh Trí, từ đêm tới sáng đều trông nom ở đây.
Có lẽ giống như bà Vương đã nói, mỗi ngày bà ta đều dùng thần lực trấn áp oan hồn dây dưa với con trai của bọn họ, mấy ngày này, khí sắc của Cổ Anh Trí đã tốt hơn trước đó rất nhiều.
Phải biết sau khi làm xong phẫu thuật, bởi vì thân thể bị tổn thương quá năng, bất kể bọn họ bồi bổ cho Cổ Anh Trí như thế nào, cậu ta vẫn giữ dáng vẻ uể oải không có tinh thần.
Cũng chính là sau khi bà Trương tới, dùng mắt thường có thể thấy tình hình của Cổ Anh Trí đã khá hơn.
Hơn nữa bà Trương còn tận tâm tận lực như vậy, nhất quyết canh giữ bên người Cổ Anh Trí, cũng giảm bớt không ít gánh nặng cho bọn họ.
Hai vợ chồng họ hết sức cảm kích bà Trương.
Bây giờ bọn họ không dám nói gì, ngoan ngoãn lùi ra ngoài, nhường không gian lại cho bà Trương.
Sau khi đi từ phòng Cổ Anh Trí ra ngoài, Cổ Nhạc Dân kéo tay Đỗ Tiểu Kiều để bà tới nhà trưởng thôn mượn điện thoại gọi đến nhà tang lễ Thiên Thịnh, hỏi thử xem bên Cổ Anh Hùng đã tiến hành tới đâu rồi.
"Vạn sự đã sẵn sàng hết chỉ còn thiếu gió đông, nơi này bà Trương đã chuẩn bị xong hết, chúng ta không thể tuột xích được."
Đỗ Tiểu Kiều gật đầu một cái, vội vội vàng vàng đi tới nhà trưởng thôn.