Thôn Đại Thịnh cũng coi như một thôn tương đối lớn, nhà ở trong thôn tương đối phân tán, nhà họ Cổ ở bên trong nên lái xe đi vào còn cần một khoảng thời gian.
Bạch Trân Trân nhân cơ hội lại hỏi tiếp: "Anh Hùng, cậu còn chưa nói tỉ mỉ chuyện bà mo đó cho tôi nghe, cảm tưởng của cậu với bà ấy như thế nào? Tôi thấy cậu thực sự rất tín nhiệm bà ta, tùy tiện đưa tôi tới như này bà ấy sẽ không tức giận chứ?"
Trước đó Cổ Anh Hùng không hề nghĩ tới chuyện này, nhưng những điều Bạch Trân Trân nói sau khi thức dậy khiến anh ta chợt ý thức được điểm này.
Có điều trước đó bà Trương đã dặn đi dặn lại, bảo cậu ta không được để người mệnh cứng biết bọn họ muốn mượn quan hệ tiền bạc dùng bát tự đặc thù của cô để chắn họa.
Bà Trương nói chuyện này nhất định phải tiến hành bí mật, dù sao đối với rất nhiều người mà nói họ thực sự rất kiêng kị chuyện dùng mạng của chính mình cản tai họa.
Nếu như đối phương không biết chuyện thì chắc chắn không có vấn đề gì, dù sao bát tự đối phương đủ cứng, mạng kiểu này không giống như mạng người bình thường, cũng không phải thứ có thể dùng lẽ thường để xem xét.
Nếu để đối phương biết rồi sinh ra phản nghịch trong tâm, lúc này nếu như còn cưỡng chế dùng mạng của người ta để chắn tai ương thì ngược lại sẽ bị cắn trả, mang đến mầm tai họa cho nhà mình.
Cho nên trước đó Cổ Anh Hùng mới dùng khoản phí hậu hĩnh, không muốn để Bạch Trân Trân biết chuyện này.
Có điều cậu ta cũng không phải một người xấu, quan hệ giữa cậu ta và Bạch Trân Trân không tệ, cho nên trước đó mới hỏi thăm bà Trương mãi, sau khi chắc chắn dùng mạng của Bạch Trân Trân để chắn tai họa chắc chắn không tạo ra bất cứ ảnh hưởng nào với cô thì mới quyết định làm như vậy.
Bạch Trân Trân hừ một tiếng, đáp trả không khách khí chút nào: "Bà ta nói không có chuyện gì là không có chuyện gì à? Cậu không biết gì về huyền môn thuật pháp mà cứ thế chắc chắn không có ảnh hưởng gì với tôi?"
Thực ra những lời này Bạch Trân Trân đã muốn nói với cậu ta từ trước, có điều là để ý tới mặt mũi của cậu ta, cùng với việc còn có những chuyện khác phải làm nên không trò chuyện sâu vào để tài này mà thôi.
Lúc này đã có thời gian, Bạch Trân Trân không khách khí chút nào nói: "Cậu rất tín nhiệm bà Trương đó, có lẽ cậu cũng đã chọn tin tưởng bà ta, dù tôi chắn tai họa xảy ra vấn đề gì, cậu cũng có thể tìm bà Trương giúp tôi đúng không?"
"Hay nên nói bởi vì thực ra cậu cũng biết bản thân tôi chính là một đại sư, cảm thấy tôi cũng có thủ đoạn, cứ coi như gặp phải chuyện gì thật thì cũng là sao cũng vậy, phải không?"
Lúc nói chuyện, Bạch Trân Trân cũng không giữ mặt mũi cho Cổ Anh Hùng, mặt cậu ta nhất thời phồng tới đỏ bừng, muốn giải thích gì đó theo bản năng.
"Chị Trân Trân, không phải vậy, chị hiểu lầm tôi..."
Bạch Trân Trân cười với cậu ta, có điều nụ cười cũng không thấm xuống đáy mắt: "Có phải hiểu lầm hay không thì rất nhanh sẽ biết, tôi cũng muốn xem người cố ý tìm tôi tới chặn tai ương cho em cậu là cái thứ chết dẫm gì."
Sau khi nói xong những lời này, Bạch Trân Trân không phản ứng lại Cổ Anh Hùng nữa.
Trước đó cô không nói nhiều lời khó nghe như vậy, thực ra cô làm thế cũng chỉ vì muốn Cổ Anh Hùng đưa bọn họ tới nhà cậu ta thôi.
Nếu lúc trước nói lời quá khó nghe sẽ khiến trong lòng Cổ Anh Hùng xuất hiện ý phản nghịch, không mang bọn họ tới đây vậy thì sẽ bất thình lình nảy sinh rất nhiều chuyện trắc trở.
Có điều mắt thấy cũng đã sắp tới nơi rồi mà Cổ Anh Hùng vẫn còn lén lút làm tiểu xảo, Bạch Trân Trân cũng chưa có kiên nhẫn tới thế.
Hộp kẹo do bà Trương làm ra là ý dò xét của Cổ Anh Hùng, cũng là lựa chọn của cậu ta, đến thời điểm hiện tại, Cổ Anh Hùng vẫn tin tưởng bà Trương không biết chui từ đâu ra kia hơn.
Đối với chuyện này, Bạch Trân Trân cũng không muốn nói gì nữa, cô chỉ nói toẹt hết tất cả ra, nói với Cổ Anh Hùng cô không phải đứa ngu cái gì cũng không biết, hành vi của cậu ta đều đã được cô thu hết vào trong mắt.
Sắc mặt Cổ Anh Hùng trắng bệch, cậu ta vốn còn muốn nói gì đó nhưng khi nhìn thấy biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân, cậu ta vẫn không nói gì thêm.
Dưới sự chỉ dẫn của Cổ Anh Hùng, xe nhanh chóng dừng ở cửa nhà bọn họ.
Bạch Trân Trân nhìn Cổ Anh Hùng ngồi ở vị trí kế bên tài xế không nhúc nhích: "Cũng đến cửa nhà rồi, còn không chuẩn bị đi vào sao?"
Sắc mặt Cổ Anh Hùng có chút khó coi, cậu ta nghiêng đầu nhìn ngôi nhà mình quen thuộc, không biết nghĩ tới điều gì, cuối cùng vẫn đẩy cửa xe bước xuống.
Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh cũng mở cửa xe ngay sau đó, họ cùng nhau xuống xe.