Sau khi xuống xe, Trần Tiểu Sinh ghé tới trước mặt Bạch Trân Trân, nhỏ tiếng nói: "Sư phụ à, thái độ cô đối với Cổ Anh Hùng có phải có hơi hà khắc quá không? Thực ra có lẽ cậu ta cũng không phải người xấu gì nhỉ?"
Trần Tiểu Sinh cảm thấy Bạch Trân Trân đối xử với Cổ Anh Hùng có hơi hùng hổ dọa người, cậu ta vốn đã rất đáng thương, làm hết thảy mọi việc cũng chẳng qua là để cứu em trai của mình thôi, Bạch Trân Trân đối xử với cậu ta như thế, hình như quả thực có hơi quá.
Bạch Trân Trân bật cười một tiếng, quay đầu nhìn Trần Tiểu Sinh: "Trần Tiểu Sinh, tôi có từng nói với anh rằng có đôi lúc sự lương thiện ngu xuẩn còn đáng ghét hơn cả xấu xa đơn thuần chưa?"
Trần Tiểu Sinh: "Hả?"
Sao anh ta không nhớ Bạch Trân Trân từng nói với anh ta lời này?
Thế nhưng bây giờ Bạch Trân Trân đã không muốn nói gì với Trần Tiểu Sinh nữa, lòng lương thiện không biết giấu ở đâu của người này thường sẽ xuất hiện từ xó xỉnh ngóc ngách, mỗi khi anh ta khờ dại, đều là lúc rất không đúng lúc.
"Anh có từng nghĩ tới, hễ tôi không có năng lực, tôi sẽ bị cậu ta gài đến bã xương cũng không còn, đây là bởi vì tôi có năng lực, cho nên mới không sao, nếu tôi không có năng lực thì sao?"
"Nếu nói mình đáng thương thì có thể im lặng dùng mệnh cách của người khác chắn họa, vậy thế giới này đã sớm loạn rồi, dù sao thì người xấu có thể nói mình có vô số chỗ đáng thương... cho nên anh đoán vì sao người tốt và người xấu là hai loại người?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Vốn tưởng trải qua chuyện của xưởng đóng giày nhà họ Vương, Trần Tiểu Sinh có thể thông minh lên một chút, nhưng gặp phải vấn đề mấu chốt, dường như anh ta luôn ngớ ngẩn theo thói quen.
Bạch Trân Trân thở dài một hơi, không muốn nói gì với Trần Tiểu Sinh nữa.
Trần Tiểu Sinh ngơ ra một lúc, vẫn đuổi theo Bạch Trân Trân, ngoan ngoãn nhận sai với sư phụ của mình.
"Sư phụ, xin lỗi, vừa nãy đều là tôi sai rồi, tôi..."
Anh ta còn muốn nói gì, Bạch Trân Trân đã giơ tay ngăn anh ta tiếp tục nói: "Được rồi, bây giờ không phải lúc xin lỗi, xem thử nhà Cổ Anh Hùng rốt cuộc có vấn đề gì không."
Thấy sư phụ không muốn nói nhiều với mình nữa, cả người Trần Tiểu Sinh ủ rũ, anh ta cúi gằm đầu xuống, cũng không biết đang nghĩ cái gì.
Bạch Trân Trân không thèm nhìn anh ta, theo Cổ Anh Hùng vào sân nhà của họ.
Thực ra nhà của Cổ Anh Hùng trông không quá tồi tàn, sân nhà sạch sẽ, trông rất ngay ngắn gọn gàng.
Lúc họ vào, nhìn thấy một đôi vợ chồng tóc hoa râm làm gà bên giếng nước, trên mặt hai vợ chồng mang theo nụ cười rạng rỡ, hiển nhiên tâm trạng cực kỳ tốt.
Cổ Anh Hùng nhìn thấy cha mẹ của mình, lập tức sải bước đi tới: "Cha, mẹ, con về rồi."
Sau khi nghe thấy giọng nói của Cổ Anh Hùng, Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều lập tức ngẩng đầu nhìn sang, Đỗ Tiểu Kiều lau tay trên tạp dề, nhanh chóng đi về phía Cổ Anh Hùng.
"Anh Hùng, con về rồi, đã làm xong việc rồi sao? Có phải con mang tin tốt về không? Cuối cùng em trai con cũng được cứu rồi..."
Đỗ Tiểu Kiều nắm lấy cánh tay của Cổ Anh Hùng, nhanh chóng nói ra một đống lời.
Thế nhưng sau khi nghe xong lời của Đỗ Tiểu Kiều, nụ cười vốn còn đang hiện diện trên mặt của Đỗ Anh Hùng lập tức biến mất tăm, cậu ta hơi lúng túng lên tiếng, giọng nói nghẹn ngào: "Mẹ, con làm hỏng việc rồi..."
Nói mãi nói mãi, giọng nói của Cổ Anh Hùng trầm thấp xuống, cậu ta cúi gằm đầu xuống, căn bản không dám ngẩng đầu lên nhìn mẹ mình.
Vốn dĩ tâm trạng của Đỗ Tiểu Kiều rất tốt, cảm thấy con trai cả của mình mang tin tốt về, ai ngờ con trai cả lại nói hỏng việc rồi.
Đỗ Tiểu Kiều lập tức ngơ ra ở đó, sau một lúc, bà phản ứng lại, lo lắng nắm lấy cánh tay của Cổ Anh Hùng, gấp gáp nói: "Anh Hùng, rốt cuộc là sao? Con mau nói cho mẹ biết, em trai con còn đang đợi cứu mạng, vừa nãy bà Trương đã cho cha mẹ nhìn thấy cảnh em trai con đứng dậy, sao con có thể thất bại chứ? Con nói, con nói đi..."
Nói mãi nói mãi, cảm xúc của Đỗ Tiểu Kiều kích động lên, ra sức lắc cánh tay của Cổ Anh Hùng, thấy hi vọng ngay trước mắt, ai biết chỗ con trai cả của mình lại xảy ra sai sót, hi vọng đột nhiên tiêu tan, Đỗ Tiểu Kiều sao có thể chấp nhận được?
Bởi vì cảm xúc của họ quá kích động, không chú ý tới Bạch Trân Trân và Trần Tiểu Sinh vào theo phía sau.
Bạch Trân Trân đứng ở đó, lạnh lùng nhìn cảnh này, nhìn thấy Đỗ Tiểu Kiều nắm lấy Cổ Anh Hùng lắc một hồi, Cổ Nhạc Dân lại xông tới lắc cậu ta.
Biểu cảm trên mặt hai người họ trông có hơi dữ tợn, dường như người đang bị họ lắc không phải con trai mình, mà như kẻ thù của họ.