Trần Tiểu Sinh ở bên cạnh nhìn thấy cảnh này, cũng nghệch ra: "Đây rốt cuộc là sao? Tiền Cổ Anh Hùng kiếm không phải đều giao hết cho người nhà sao, cậu ta liều mạng như thế không phải đều là vì em trai mình sao? Người nhà cậu ta sao lại còn đối xử với cậu ta như vậy?"
Đây là điều Trần Tiểu Sinh không thể hiểu được, tuy thời gian anh ta tới nhà tang lễ không dài, nhưng anh ta chứng kiến hết thảy vất vả của Cổ Anh Hùng, ở trong mắt của Trần Tiểu Sinh, Cổ Anh Hùng giống như kẻ liều mạng, làm hết mọi việc đều là vì cái nhà này.
Kết quả cha mẹ cậu ta đối xử với cậu ta thế nào? Sao lại cảm thấy thái độ cha mẹ cậu ta đối với cậu ta còn thua thái độ của các đồng nghiệp đối với cậu ta nữa?
Bạch Trân Trân vừa muốn đi lên ngăn cản, sau đó ngay lúc này, cô bỗng nhiên phát giác được gì đó, bước chân của Bạch Trân Trân dừng lại, nghiêng đầu nhìn sang.
Trong căn phòng trực diện với mảnh sân dường như có khí đen đang dao động, độ nồng của oán khí không thấp.
Lẽ nào em trai của Cổ Anh Hùng thật sự không phải là bị bệnh, mà là bị oan hồn lệ quỷ ám?
Nhìn tình hình oán khí dao động hiện giờ, tình huống của người bên trong chắc chắn sẽ không tốt lắm, Bạch Trân Trân mặc kệ Cổ Anh Hùng bên ngoài, dùng tốc độ nhanh nhất xông vào trong phòng.
Những cái khác bỏ sang một bên, cứu người trước đã.
Sau khi Bạch Trân Trân xông vào nhà chính rộng rãi của nhà họ Cổ, quay đầu tìm đúng phương hướng, một cước đá tung cửa phòng đóng chặt đó.
Khi cửa phòng bị đá tung, phát ra tiếng ầm lớn, Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều vốn còn đang gây sự với Cổ Anh Hùng đột ngột biến sắc, hai người phát ra tiếng kêu thảm, chạy vào nhà như bay.
Cổ Anh Hùng bị hai người họ đẩy ra, ngã phịch xuống đất, nếu không phải cậu ta vô thức dùng tay chắn lại, lúc cậu ta ngã xuống, đầu đã đập vào cối xay bên cạnh rồi.
Nhưng Cổ Nhạc Dân và Đỗ Tiểu Kiều vốn không chú ý tới cậu ta, họ chạy vào nhà như điên, không ai quay đầu nhìn con trai cả của mình.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Trần Tiểu Sinh không khỏi tặc lưỡi, cảm thấy họ quá vô tâm với đứa con trai lớn là Cổ Anh Hùng rồi.
"Anh Hùng, cậu không sao chứ?"
Trần Tiểu Sinh đỡ Cổ Anh Hùng từ dưới đất dậy, quan tâm hỏi một câu, thế nhưng Cổ Anh Hùng cũng vốn không quan tâm vết thương trên người mình, cà nhắc chạy vào nhà.
Trần Tiểu Sinh thấy vậy giống như nhớ ra gì đó, sau khi gọi một tiếng, cũng đi theo vào.
Anh ta nhớ vừa nãy sư phụ mình chạy vào trong nhà, những người nhà họ Cổ này thế này, lỡ như làm gì bất lợi cho sư phụ của mình thì phải làm sao?
Ôm theo suy nghĩ phải bảo vệ sư phụ, tốc độ của Trần Tiểu Sinh đột nhiên tăng nhanh rất nhiều, anh ta chạy tới phía trước Cổ Anh Hùng giống như một cơn gió, vào trong nhà trước.
Vừa đi vào, anh ta nhìn thấy đôi vợ chồng nhà họ Cổ đó giống như mất đi lý trí, la hét chen vào trong một gian phòng nhỏ khác, cách cự ly không tính là quá xa, Trần Tiểu Sinh nhìn thấy Bạch Trân Trân ở trong căn phòng đó.
Tuy không biết rốt cuộc Bạch Trân Trân đã làm gì, nhưng tuân theo suy nghĩ sư phụ tuyệt đối sẽ không làm sai chuyện gì, thân thể của Trần Tiểu Sinh phản ứng nhanh hơn não, anh ta chạy như bay tới, dựa vào ưu thế cân nặng và chiều cao của mình, một tay một người, kéo hai vợ chồng đã chen vào trong phòng đó ra.
Sau đó Trần Tiểu Sinh lợi dụng ưu thế thân thể của mình, dùng cơ thể to lớn chặn ở cửa phòng, ngăn cản vợ chồng nhà họ Cổ vào.
Thế nhưng hai vợ chồng nhà họ Cổ bây giờ giống như điên loạn, vừa túm vừa kéo Trần Tiểu Sinh, gào thét bảo anh ta để họ vào.
"Mày là thứ gì? Mau cút ra, để bọn tao vào!"
"Cút ra, cút ra!"
Hai vợ chồng này càng điên dại, Trần Tiểu Sinh càng có thể chắc chắn, nếu họ vào, chắc chắn sẽ làm một số chuyện không tốt với sư phụ mình, cho nên Trần Tiểu Sinh thủ cứng ở đây, cật lực ngăn cản họ.
Đôi vợ chồng đó đã phẫn nộ tới cực điểm, trong miệng phát ra tiếng gào thét cao vút, sau khi Trần Tiểu Sinh chịu vài cú cào, cũng bắt đầu phản kích.
Hai bên có qua có lại, đấu ngang tài ngang sức, Trần Tiểu Sinh luôn ghi nhớ lời của Bạch Trân Trân, không thể dùng lòng lương thiện vào thời điểm không đúng, lúc nên ra tay thì ra tay, tuyệt đối không thể để mình bị thiệt...
Nhưng mới đầu Trần Tiểu Sinh còn có thể ngăn vợ chồng nhà họ Cổ, nhưng sau khi Cổ Anh Hùng gia nhập chiến trường, Trần Tiểu Sinh cảm thấy mình ngăn chặn họ có hơi quá sức.
Anh ta mặc kệ hai vợ chồng nhà họ Cổ, ánh mắt rơi lên người Cổ Anh Hùng giống như mất đi lý trí.