Thứ này không biết rốt cuộc là gì, trông giống như một người, nhưng động tác linh hoạt đó lại trông giống động vật, Bạch Trân Trân thậm chí không nhìn ra được rốt cuộc bà ta là thứ gì.
"Rốt cuộc là thứ không biết sống chết ở đâu tới, lại dám quản chuyện của bà đây, mày chán sống rồi sao?"
Bạch Trân Trân lười đôi co với đối phương, móc ra một xấp bùa tung tới, số bùa giấy này đều là nhắm tới tà đạo, chúng sẽ bị oán khí và lệ khí trên tà đạo hấp dẫn, giống như có công năng định vị dẫn đường, sau khi tung ra, chúng liền bay về phía người phụ nữ đang đu mình ở đó.
Người phụ nữ đó vừa nãy đã bị những giấy bùa này tấn công, hiển nhiên bà ta biết sự lợi hại của số giấy bùa này, cho nên sau khi Bạch Trân Trân rải bùa ra, bà ta linh hoạt tránh từng lá bùa.
Nhìn dáng vẻ nhảy nhót linh hoạt trên xà nhà của bà ta, trông rất giống loài động vật nào đó.
Bạch Trân Trân híp mắt lại, nhìn người phụ nữ đó linh hoạt xoay chuyển bên trên.
Mắt của Bạch Trân Trân híp lại, lại rải ra một xấp bùa giấy – người biết vẽ bùa và có tỉ lệ thành công cao tùy hứng như vậy đấy.
Rõ ràng người phụ nữ đó cũng không ngờ sẽ có người tung bùa từng xấp từng xấp như thế, hơn nữa số bùa giấy này còn có công năng tự động nhắm vào mình, từng lá bùa nhanh chóng dán lên người bà ta.
Cho dù thân hình của người phụ nữ linh hoạt cách mấy, vẫn có lúc không tránh được bị bùa dán lên, mấy lá bùa giấy từ góc khuất bay tới, dán chính xác lên người người phụ nữ đó.
Bà ta kêu thảm một tiếng, trượt chân, suýt chút rơi từ trên xà nhà xuống, nhưng bà ta rất nhanh lại giữ vững thân hình, còn chưa đợi bà ta hoàn toàn yên tâm, bà ta liền cảm thấy cổ chân siết lại, người phụ nữ cúi đầu nhìn, thấy cổ chân của mình bị một dây roi do giấy bùa tạo thành quấn lại.
Còn chưa đợi bà ta phản ứng, Bạch Trân Trân đột nhiên dùng sức, kéo bà ta từ trên nóc nhà xuống.
Người phụ nữ ngã phịch xuống đất, bà ta vùng vẫy muốn bò dậy, nhưng Bạch Trân Trân vốn không cho bà ta cơ hội, cô giơ roi do giấy bùa tạo thành trong tay lên, quất mạnh lên người bà ta.
Roi do giấy bùa tạo thành có sức mạnh chồng lên từ vô số lá bùa, đó không đơn giản là một cộng một bằng hai, sức mạnh hoàn toàn tăng lên gấp mấy lần.
Quất xuống vài roi, người phụ nữ không ngừng lăn lộn trên đất kêu la thảm thiết, sau đó nằm sấp trên đất bất động.
Bạch Trân Trân chậc một tiếng, trực tiếp dùng roi do bùa giấy tạo thành trói người phụ nữ đó lại.
Người phụ nữ vốn dĩ chỉ là giả vờ ngất, muốn nhân cơ hội bỏ trốn hoàn toàn mất đi khả năng bỏ trốn. Bà ta không cam lòng phát ra tiếng gầm gừ không giống như con người, sau đó bị Bạch Trân Trân đá vào đầu, ngất xỉu.
Đương nhiên, Bạch Trân Trân hầu như sẽ không nóng nảy như vậy, nhưng bởi vì chuyện người phụ nữ này làm vừa nãy đã chọc giận Bạch Trân Trân, cộng thêm lại phát hiện có thể bà ta không phải người, cho nên Bạch Trân Trân mới thô bạo như vậy.
Sau khi đánh ngất người, Bạch Trân Trân xoa cánh tay ê ẩm, cao giọng gọi: "Tiểu Sinh, đưa Cổ Anh Hùng vào."
Vừa nãy cô đã phát hiện Trần Tiểu Sinh rồi, lần này anh ta coi như rất phối hợp, ngăn những người đó không cho họ vào, thái độ Bạch Trân Trân đối với anh ta cũng tốt hơn nhiều.
Trần Tiểu Sinh đáp một tiếng, dẫn Cổ Anh Hùng từ bên ngoài vào.
Vừa đi vào, Trần Tiểu Sinh liền nhìn thấy người phụ nữ gần như lõa lồ trên đất, Trần Tiểu Sinh giật mình, vội vàng che mắt: "Sư phụ, có người cay mắt như vậy ở đây sao cô không nói sớm, tôi sắp mọc dằm mắt rồi..."
Mà Cổ Anh Hùng thì chú ý tới gương mặt của đối phương, nhận ra bà ta là ai, sắc mặt Cổ Anh Hùng thay đổi, thất thanh gọi: "Bà Trương, sao lại là bà?"
Bà Trương là hi vọng cứu em trai mình, bây giờ biến thành bộ dạng quỷ này, sao Cổ Anh Hùng có thể không chấn kinh?
Chẳng qua bà Trương đã hôn mê, hiển nhiên không thể trả lời câu hỏi của Cổ Anh Hùng, cậu ta chỉ đành ngẩng đầu nhìn Bạch Trân Trân, hoảng loạn hỏi: "Chị Trân Trân, rốt cuộc là sao? Sao bà Trương lại biến thành thế này?"
Bạch Trân Trân nhìn Cổ Anh Hùng, trong mắt có thêm vài phần thương hại: "Là tôi đánh đó."
Cổ Anh Hùng không ngờ Bạch Trân Trân sẽ phóng khoáng thừa nhận như vậy, tuy biết người đang tỉnh trong phòng ngoài hai người họ ra không có ai khác, nhưng Bạch Trân Trân đánh một người lớn tuổi như bà Trương thành thế này, còn cởi sạch đồ đánh, còn cột thứ kỳ quái này lên người bà ta...
Tuy về lý trí, Cổ Anh Hùng nói với bản thân mình không nên nghĩ lệch, nhưng không biết vì sao, cậu ta vẫn không khống chế được nghĩ hơi lệch lạc.
"Cần đối xử với bà ấy như vậy không? Bà ấy đã làm sai gì?"
Bạch Trân Trân nhìn Cổ Anh Hùng ngốc nghếch vẫn không biết đã xảy ra chuyện gì, thở dài một tiếng nói: "Cậu có muốn đi xem thử tình hình của em trai cậu trước không? Có lẽ tình hình của cậu ta không lạc quan lắm, tôi không tiện xem, cậu đi xem thì hơn."