Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 649 - Chương 649:

 Chương 649: Chương 649: Chương 649:

Nghe thấy Bạch Trân Trân nhắc tới em trai mình, Cổ Anh Hùng cũng không màng đến chuyện khác, cậu ta dùng tốc độ nhanh nhất xông tới bên giường, nhìn thấy em trai mình trần truồng.

Áo nửa thân trên của cậu ta vẫn hoàn chỉnh, nhưng quần nửa thân dưới...

Sau khi nhìn thấy cảnh này, cả người Cổ Anh Hùng đơ ra, cậu ta khó tin trừng to mắt, dường như không dám tin mình đã nhìn thấy gì.

Nhưng cái mùi quen thuộc đó lại khiến sắc mặt Cổ Anh Hùng đột nhiên tái mét - cậu ta không phải đàn ông đơn thuần không biết gì, trên thực tế, làm Nhập Liệm Sư lâu như vậy, thi thể thế nào Cổ Anh Hùng chưa từng nhìn thấy?

Cậu ta cho rằng mình đã tôi luyện ra sự gan dạ Thái Sơn lỡ trước mặt cũng không biến sắc, nhưng khi cậu ta nhìn thấy bộ dạng của em trai mình, suy đoán em trai đã gặp phải chuyện gì, Cổ Anh Hùng phát ra một tiếng kêu thảm thiết thê lương: "Không!!!"

Vẻ thương hại trên mặt Bạch Trân Trân càng rõ rệt, nhưng lúc này, tất cả an ủi đều vô dụng, mọi thứ chỉ có thể dựa vào bản thân Cổ Anh Hùng tự vượt qua.

Trần Tiểu Sinh bị tiếng kêu thảm của Cổ Anh Hùng dọa sợ, anh ta mở to mắt, vô thức muốn nhìn xem là chuyện gì, nhưng còn chưa nhìn thấy gì, liền nghe thấy Bạch Trân Trân lên tiếng dặn dò một câu: "Tiểu Sinh, anh ra ngoài canh đi, đóng cửa lại, đừng để ai khác vào."

Trần Tiểu Sinh có hơi ngờ nghệch, tuy không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng anh ta vẫn gật đầu đồng ý.

Không nói nhiều không hỏi nhiều không nhìn nhiều, chỉ cần làm tốt chuyện sư phụ mình giao là được, còn chuyện khác, không liên quan gì tới anh ta.

Trần Tiểu Sinh rời đi, cửa phòng cũng được đóng lại, tuy rèm cửa sổ đã kéo lại, nhưng bởi vì bóng đèn trong phòng đang sáng, ngược lại không quá tối tăm.

Bạch Trân Trân đứng ở đó, chờ đợi cảm xúc của Cổ Anh Hùng khôi phục lại.

May mà Cổ Anh Hùng không phải loại người yếu đuối, cậu ta run rẩy sửa sang lại thân thể của em trai mình, nhìn em trai không hay biết gì, nước mắt Cổ Anh Hùng rơi độp độp xuống.

Rõ ràng cuộc đời của em trai mình đã đủ bi thảm rồi, vì sao còn xảy ra chuyện như thế này?

Dây thừng nhảy mãi sẽ đứt, vận mệnh chuyên nhắm vào người mệnh khổ, rõ ràng số mệnh của Cổ Anh Trí đã thảm như vậy rồi, vì sao chuyện như thế này còn xảy ra trên người cậu ta?

Cổ Anh Hùng cắn tay mình giống như tự hại mình, nuốt hết toàn bộ tiếng khóc suy sụp tuyệt vọng vào trong.

Nhìn thấy bộ dạng này của cậu ta, Bạch Trân Trân sinh lòng không nỡ, nhưng bây giờ ngay lúc này, bất cứ lời an ủi nào cũng vô dụng, cô chỉ lặng lẽ đứng ở đó, chờ đợi Cổ Anh Hùng bình tâm lại.

Sau khi khóc một lúc, cậu ta cũng phát tiết ra một số cảm xúc, sau đó Cổ Anh Hùng đột nhiên giống như nhớ ra gì đó, cậu ta đứng bật dậy, đi về phía bà Trương đang bị trói.

Cậu ta chẳng nói chẳng rằng, vừa đấm vừa đá bà Trương trên đất, giống như muốn đánh chết bà ta vậy.

Nhưng có lẽ bà Trương không phải con người, cho nên nắm đấm cú đá của Cổ Anh Hùng cũng không tạo ra bao nhiêu thương tổn cho bà ta.

Đợi sau khi đánh mệt, Cổ Anh Hùng ngồi phịch xuống đất, nhìn bà Trương mặt mày sưng húp, nghĩ tới chính là mình đích thân mời ác ma này về nhà, là cậu ta hại em trai ruột của mình.

Sau khi ý nghĩ này tràn vào đầu, Cổ Anh Hùng giống như bị rút cạn sức lực toàn thân, cậu ta ngồi ỳ trên đất, đột nhiên bật cười như điên, sau đó giơ tay lên, liều mạng tát mình.

Là cậu ta tự cho mình thông minh, là cậu ta tự cho mình đúng, là cậu ta bị điên, là cậu ta hại em trai mình...

Cổ Anh Hùng tát liên tục lên mặt mình, cảm giác đau đớn từ mặt lại không thể che lấp được cơn đau trong lòng, chỉ cần nghĩ tới tất cả đau khổ của em trai đều do mình mang tới, Cổ Anh Hùng liền hận không thể giết chết chính mình.

Sao cậu ta lại ngu xuẩn tới mức này?

Thấy Cổ Anh Hùng chìm vào trong cảm xúc cực đoan, đang chuẩn bị tự sát, Bạch Trân Trân ra tay ngăn cậu ta lại.

Cô đánh vào đỉnh đầu Cổ Anh Hùng, cuối cùng cũng đánh tỉnh Cổ Anh Hùng đang ngày càng mất tỉnh táo, chuẩn bị kết liễu.

"Cậu bày ra bộ dạng cá chết này cho ai xem? Không phải cậu thật sự cho rằng mình chết rồi, sự việc có thể làm như chưa xảy ra sao?"

"Sau khi làm chuyện ngu xuẩn, không muốn mau chóng bù đắp, còn muốn tự sát, sao vậy, ngoài trốn tránh cậu không nghĩ ra cách nào khác sao?"

Bạch Trân Trân chửi như tát nước vào mặt Cổ Anh Hùng.

Theo cô thấy, tìm chết là hành vi nhu nhược nhất vô năng nhất, rõ ràng có một ngàn một vạn cách có thể giải quyết vấn đề, lại cứ chọn một cách vô dụng nhất như thế này.

"Cậu vốn không nghĩ tới làm sao giải quyết vấn đề, làm sao bù đắp sai lầm của mình, chỉ dùng cái chết để thoái thác, cậu định bỏ lại bãi tan hoang này cho ai xử lý? Hại em trai xong, cậu định hại tôi và Trần Tiểu Sinh có phải không?"

Bình Luận (0)
Comment