Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 650 - Chương 650:

 Chương 650: Chương 650: Chương 650:

"Cậu là rường cột trong nhà, nếu cậu chết, khả năng cao cha mẹ cậu cũng không sống nổi, em trai cậu cũng sẽ chết theo, tốt biết bao, cậu là định tận tay hại cả nhà mình hay sao?"

"Quanh co như vậy làm gì? Bày vẽ phiền phức, cậu dứt khoát lấy dao tiễn cả nhà cậu đi hết, cuối cùng một dao tiễn chính mình đi nốt, như vậy tốt xấu cũng có thể khiến tôi và Trần Tiểu Sinh thoát khỏi hiềm nghi, hoàn mỹ biết mấy, ít nhất trước khi cậu chết cũng đã làm một chuyện tốt, có phải không?"

"Đừng dùng ánh mắt khiếp nhược đó nhìn tôi, muốn chết thì cậu mau chóng đi chết đi, dựa theo cách tôi vừa mới nói mà làm, nếu cậu không chết, cậu không phải người."

Bạch Trân Trân không hề để lại chút mặt mũi cho Cổ Anh Hùng, chửi cậu ta xối xả, chửi Cổ Anh Hùng không chốn dung thân, hận không thể đào cái lỗ chui vào.

Cổ Anh Hùng bị Bạch Trân Trân chửi ngơ, mặt cậu ta đỏ bừng lên, muốn nói gì đó, nhưng Bạch Trân Trân vốn không cho cậu ta cơ hội này, cô chọn ra một con dao phẫu thuật từ trong túi, trực tiếp ném tới trước mặt Cổ Anh Hùng.

"Đây, cậu tốt xấu cũng làm Nhập Liệm Sư lâu như vậy, biết chỗ nào đi nhanh nhất, cho em trai cậu một dao trước, giải quyết nỗi thống khổ của em trai cậu, rồi giết cái thứ này đi, sau đó tiễn cha mẹ cậu, rồi cậu cũng tự tử luôn, tôi sẽ đại phát từ bi, dọn xác cho các người."

Bạch Trân Trân không đi đường bình thường, sau khi chửi mắng một trận, ngược lại khiến Cổ Anh Hùng khôi phục bình thường, cậu ta quỳ trên đất, thống khổ nói: "Chị Trân Trân, tôi thật sự hết cách rồi, tôi còn có mặt mũi nào sống tiếp? Em trai tôi bị tôi hại thành thế kia, đều là lỗi của tôi, đều là lỗi của tôi..."

Thấy Cổ Anh Hùng đã qua thời khắc điên loạn nhất, có thể nghe lọt tai lời mình nói, Bạch Trân Trân chậc một tiếng, sau đó mở miệng nói: "Được rồi, tuy cậu có một phần trách nhiệm, nhưng tội không nằm ở cậu, là kẻ xấu làm sai, không phải cậu, cậu cứ phải ôm đồm tội lỗi lên người mình làm gì?"

Bạch Trân Trân không cảm thấy chuyện lần này là lỗi của Cổ Anh Hùng.

Cậu ta tốt bụng, mọi việc cậu ta làm đều là vì em trai mình, cậu ta đã hi sinh quá nhiều quá nhiều, không thể bởi vì sai lầm nhất thời mà đổ toàn bộ tội lỗi lên đầu cậu ta.

Hơn nữa, người phụ nữ tên bà Trương này rõ ràng không phải kẻ tốt lành gì, thay vì nói là Cổ Anh Hùng tìm được bà ta, chi bằng nói là bà ta tìm tới Cổ Anh Hùng.

Bạch Trân Trân không biết an ủi người khác, nhưng mỗi câu cô nói đều đúng trọng điểm, sau mấy câu nói, cuối cùng cũng khiến Cổ Anh Hùng bình tĩnh lại.

Cậu ta lau mặt, cuối cùng cũng bắt đầu nhìn thẳng vấn đề cốt lõi.

"Đây rốt cuộc là chuyện gì?"

Bạch Trân Trân chỉ vào người phụ nữ bị trói trên đất, nói: "Trước khi nói cái này, cậu nói tôi biết bà Trương này từ đâu mời tới, sao cậu nghĩ tới việc phải tìm bà Trương?"

Trước đây Cổ Anh Hùng đã từng nói một lần, nhưng Bạch Trân Trân cảm thấy lời nói trước đây của cậu ta có vấn đề gì đó, thế là bảo cậu ta nói lại lần nữa.

"Tôi được người ta giới thiệu, bởi vì chuyện trước đó, tôi nghi ngờ em trai tôi không phải bị bệnh, mà là trúng tà..."

Lời cậu ta nói bây giờ không khác mấy với trước đây, Bạch Trân Trân nghĩ ngợi, lại hỏi: "Là ai giới thiệu bà Trương này cho cậu? Trước đây cậu nói bà ta rất nổi tiếng, bà ta sống ở đâu? Nổi tiếng về cái gì? Có ai từng được bà ta cứu rồi?"

Bạch Trân Trân hỏi một mạch rất nhiều câu hỏi, trong đầu Cổ Anh Hùng rõ ràng có rất nhiều đáp án, nhưng khi chuẩn bị mở miệng, cậu ta lại đột nhiên kẹt lại.

Đúng vậy, là ai giới thiệu cho cậu ta? Bà Trương nổi tiếng, nhưng cậu ta đã không còn nhớ được những truyền thuyết của bà ta nữa, bà mo nổi tiếng nhất gần thôn là bà Long, bà ấy giỏi thỉnh thần vấn hịch, bà Trương này hình như chưa từng nghe nói qua...

Thấy sắc mặt Cổ Anh Hùng ngày càng thay đổi, Bạch Trân Trân liền biết có lẽ cậu ta đã nghĩ tới chỗ mấu chốt, cho nên tiếp tục hỏi: "Cho nên, cậu không nhớ gì nữa? Những ký ức đó của cậu mơ mơ hồ hồ, giống như bị ai đó rót vào, đúng chứ?"

Tuy là câu nghi vấn, nhưng về cơ bản Bạch Trân Trân đã có thể khẳng định, Cổ Anh Hùng tuyệt đối bị người ta tính kế rồi.

Rất có thể cậu ta bị bà Trương yểm bùa, rót vào một đoạn ký ức hư ảo cho cậu ta, lại bởi vì quả thực chưa từng đích thân trải qua, cho nên đoạn ký ức hư ảo này không chân thật đối với cậu ta, chỉ là nhớ, không đích thân trải qua, giống như lâu các trong không trung, rất dễ sụp đổ.

Bạch Trân Trân chỉ đẩy một cái, tất thảy ký ức hư ảo đó của cậu ta bị đánh đổ hết.

Bình Luận (0)
Comment