Thấy Cổ Anh Hùng giống như thật sự định giết mình, bà Trương sợ mất hồn mất vía, hồ ly tinh tu hành không dễ, bà ta khó khăn lắm mới tu thành hình người, hơn nữa bà ta cũng không tính là làm ác, dù sao thì bà ta chưa từng hại tới tính mạng của con người.
Hơn nữa, tuy bà ta hút lấy nguyên khí của Cổ Anh Trí, nhưng bà ta cũng cho Cổ Anh Trí chút lợi ích, để thân thể của cậu ta khỏe mạnh hơn, bà ta cũng có bỏ ra.
Bà Trương sợ la oai oái, thấy Cổ Anh Hùng không dừng lại, thật sự định giết chết bà ta, trong cơn sợ hãi, bà Trương chỉ có thể cầu cứu Bạch Trân Trân.
"Đại sư, đại sư cứu mạng, tôi chưa từng hại tới mạng người, các người giết tôi là vi phạm luật trời, sẽ gặp báo ứng, các người không thể làm như vậy!"
Động vật thành tinh không dễ, tuy thiên đạo hà khắc nhưng vẫn để cho các yêu tinh một con đường sống, chỉ cần chúng chưa từng hại tới mạng người, tùy ý giết chết chúng chắc chắn sẽ gánh oan nghiệt.
Bà Trương biết rõ điều này, cho nên bà ta chưa từng hại tới tính mạng của người khác, bà ta nghênh ngang lừa gạt, hút âm bổ dương, lại chưa từng hại tới tính mạng của bất cứ ai, nếu Cổ Anh Hùng giết bà ta, chắc chắn sẽ gặp báo ứng.
Thế nhưng mặc kệ lúc này bà Trương nói gì, đối với người đã sắp mất đi lý trí như Cổ Anh Hùng mà nói, đều không có bất cứ tác dụng gì.
Cổ Anh Hùng căm hận nhìn bà Trương, nhất định phải giết bà ta, nếu không khó mà nguôi nỗi hận trong lòng cậu ta.
Sau khi nhìn thấy cảnh này, Bạch Trân Trân ra tay ngăn cản Cổ Anh Hùng.
"Cổ Anh Hùng, cậu bình tĩnh một chút."
Cổ Anh Hùng quay đầu nhìn Bạch Trân Trân, mắt cậu ta đỏ ngầu, giọng nói giống như gầm gừ từ trong cuống họng ra: "Chị bảo tôi bình tĩnh kiểu gì? Chị Trân Trân, em trai tôi mới mười lăm tuổi, bà ta làm chuyện đó với em trai tôi, em trai tôi còn sống thế nào nữa?"
Cậu ta không thể tha thứ cho bà Trương, lại biết đối phương chỉ là một con hồ ly thành tinh, càng không thể chấp nhận sự tồn tại của đối phương, cậu ta chỉ muốn giết bà Trương, nếu không cả đời này cậu ta không thể nào bước qua được cái gờ này.
Bạch Trân Trân ngăn Cổ Anh Hùng lại, giọng nói bình tĩnh tới mức khiến người ta sợ hãi: "Cậu giết bà ta cũng vô dụng, ngược lại sẽ gánh sát nghiệt, bà ta là hồ ly thành tinh, dưới tiền đề không gây án mạng, thiên đạo sẽ bảo vệ bà ta."
Cổ Anh Hùng tức điên: "Tôi không quan tâm những chuyện này, cho dù gặp báo ứng cũng là tôi nguyện ý, là tôi dẫn sói vào nhà, tôi phải báo thù cho em trai tôi."
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn con hồ ly tinh đó: "Bà có cách cứu em trai cậu ta không? Giúp em trai cậu ta hồi phục bình thường, biến thành một người bình thường."
Sắc mặt bà Trương thay đổi đột ngột, mắt đảo vòng: "Tôi không biết cô đang nói gì..."
Bạch Trân Trân bật cười một tiếng, chỉ Cổ Anh Hùng đã tạm thời bình tĩnh lại: "Bây giờ tôi cho bà hai con đường, hoặc là bà cứu em trai cậu ta, hoặc là bà bị cậu ta giết chết, cậu ta không sợ báo ứng, chỉ muốn giết chết bà, bà xem mà chọn."
Thực ra Bạch Trân Trân không biết hồ ly tinh có cách hay không, cô chỉ đoán bừa mà thôi, nhưng nhìn dáng vẻ này của hồ ly tinh, có lẽ bà ta có cách.
Thứ mất đi đã không thể bù đắp lại, nhân luân đạo đức cũng không thể ràng buộc một con hồ ly tinh, vẫn phải lấy được lợi ích thực tế mới được.
Bạch Trân Trân không cảm thấy mình làm như thế này không tốt, dù sao thì sau khi giết hồ ly tinh, tổn hại bà ta gây ra vẫn còn, hơn nữa Cổ Anh Hùng còn phải gánh sát nghiệt, sẽ ảnh hưởng tới tương lai của cậu ta.
Bà Trương lừa gạt cả nhà họ, ngoài một số hiện tượng giả do huyền thuật tạo nên, quả thực phải cho họ nhìn thấy thứ thực tế.
Ví dụ cho họ nhìn thấy Cổ Anh Trí khỏe lại, ít nhất trong thời gian ngắn, Cổ Anh Trí thực sự sẽ khỏe lại.
Dù sao thì Bạch Trân Trân cũng phát hiện, con hồ ly tinh này có thể ngang nhiên lừa gạt tới bây giờ vẫn không bị bắt, chắc chắn là có một số năng lực của mình, nếu không bà ta cũng không có bản lĩnh ngang tàng tới bây giờ.
Nói tóm lại, Bạch Trân Trân nghi ngờ có lẽ hồ ly tinh có cách nào đó có thể trị bệnh cho người khác.
Nhưng thời gian duy trì hiệu quả này ngắn hay dài có lẽ phải xem hồ ly tinh chữa trị thế nào.
Hiển nhiên bà Trương cũng biết rõ mình đang ở trong tình cảnh nào nét mặt của bà ta thay đổi liên tục, nội tâm chìm vào trong rối rắm.
Cổ Anh Hùng cũng bị lời của Bạch Trân Trân thuyết phục, cậu ta để dao trên cổ của bà Trương, hung ác nói: "Hoặc là trị khỏi cho em trai tôi, hoặc là tiễn bà về miền cực lạc, bà chọn một cái!"