Bà Trương có thể cảm nhận rõ sát ý ngập tràn trên người Cổ Anh Hùng, cậu ta thấy bà Trương không lên tiếng kịp thời, không nói gì cả, chỉ đè dao trong tay xuống.
Mũi dao vừa mới giết gà vẫn rất sắc lẹm, bà Trương cảm nhận rõ da trên cổ mình bị con dao này đâm thủng rồi, máu tươi tràn ra, mắt bà Trương cũng đỏ lên.
Bóng ma chết chóc bao trùm lấy đáy lòng bà Trương, bà ta sợ muốn chết, hét lên: "Tôi đồng ý trị khỏi cho em trai cậu, cậu tha cho tôi, đừng giết tôi!"
Tuy trị khỏi cho Cổ Anh Trí phải hao tổn mấy trăm năm đạo hạnh của bà ta, nhưng ít nhất bà ta vẫn giữ mạng được, sau này cũng chưa chắc không thể tu luyện thành người trở lại.
Nhưng nếu bây giờ bà ta bị giết, vậy thật sự không còn gì nữa.
Thay vì nói là hai lựa chọn, chi bằng nói chỉ có một.
Bà Trương bản thể là hồ ly vốn không có suy nghĩ tự tôn kiêu ngạo gì, bà ta chỉ muốn sống.
"Cậu đừng giết tôi, nếu giết tôi, em trai của cậu thật sự không cứu được nữa."
Thấy dáng vẻ này của bà Trương, Cổ Anh Hùng biết bà ta thật sự có cách trị khỏi cho em trai mình, dao của Cổ Anh Hùng vẫn đặt trên cổ bà Trương, nội tâm trải qua giao chiến ác liệt.
Bà Trương sợ tới mức không dám thở mạnh, sợ Cổ Anh Hùng không nói lý, một dao chặt đầu bà ta xuống.
Bạch Trân Trân đứng ngay một bên, giao quyền lựa chọn cho Cổ Anh Hùng.
Cô cũng chỉ là đưa ra ý kiến mà thôi, rốt cuộc lựa chọn thế nào vẫn phải xem bản thân Cổ Anh Hùng, nếu cậu ta muốn giết bà Trương báo thù, Bạch Trân Trân cũng không có gì để nói.
Nhưng rất rõ ràng, người từ tầng thấp bò lên càng biết rõ thứ mình cần là gì.
Cổ Anh Hùng ném dao sang một bên, cậu ta không dám tới nhìn em trai đang nằm trên giường, cắn răng nói: "Chị Trân Trân, tôi đã làm sai rồi sao?"
Rõ ràng em trai mình bị đối xử không ra con người, nhưng cậu ta lại lựa chọn trị bệnh cho em trai, để em trai đứng dậy giống như một người bình thường, chứ không phải giết thứ đã gây hại cho em trai mình, nếu em trai cậu ta biết chân tướng, sợ là sẽ trách cậu ta.
Bạch Trân Trân vỗ cánh tay của Cổ Anh Hùng, nói: "Có lẽ cậu có thể hỏi thử em trai cậu, xem cậu ấy lựa chọn thế nào."
Có lẽ là bởi vì bà Trương bị Bạch Trân Trân đánh chỉ còn nửa cái mạng, huyền thuật bà ta thi triển trên người Cổ Anh Trí biến mất, Cổ Anh Trí nằm trên giường đã tỉnh lại được một lúc, đoán chừng cậu ta đã biết rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Thay vì ở đây suy nghĩ lung tung, chi bằng hỏi thử người đương sự là Cổ Anh Trí, lựa chọn của cậu ta là gì.
Thân thể của Cổ Anh Hùng run lên một cái, trên mặt lộ ra vẻ hoảng loạn, thậm chí cậu ta không dám quay đầu nhìn em trai đang nằm trên giường.
Nhưng rất nhiều chuyện căn bản không phải trốn tránh là được.
Cổ Anh Hùng đứng cứng ngắt tại chỗ một lúc lâu, cuối cùng vẫn xoay người tới bên cạnh em trai mình.
"A Trí, là anh có lỗi với em..."
Nhìn em trai gầy gò, nghĩ tới những chuyện cậu ta gặp phải, nước mắt của Cổ Anh Hùng mất khống chế chảy ra khỏi hốc mắt.
Cổ Anh Trí bại liệt toàn thân, ngoài bộ não miễn cưỡng hoạt động, những bộ phận khác căn bản đều bất động.
Cậu ta cũng nghe thấy cuộc đối thoại của bọn họ, biết đại khái đã xảy ra cái gì, nhưng khi gặp phải những chuyện đó, về cơ bản Cổ Anh Trí đang hôn mê, căn bản không có ký ức đích thân trải qua.
Những tổn thương mà Cổ Anh Hùng nói, cậu ta nghe giống như là chuyện người khác gặp phải, không có liên quan mấy tới cậu ta.
Chỉ là nhìn thấy anh trai mình vì vậy mà cảm thấy đau khổ và tuyệt vọng, Cổ Anh Trí mỉm cười với anh trai mình: "Anh, em muốn đứng dậy, sống giống như một người bình thường."
"Anh, chúng ta không phải đã nói trước với nhau rồi sao? Chỉ cần em có thể đứng dậy, mặc kệ xảy ra chuyện gì, em đều có thể chịu đựng."
"Những chuyện xảy ra em đều không nhớ, giết bà ta, em vẫn không đứng dậy được."
Lựa chọn của Cổ Anh Trí rất rõ ràng, từ năm tám tuổi, cậu ta đã bại liệt nằm trên giường, nhiều năm qua ăn uống vệ sinh đều được người nhà chăm sóc, cậu ta đã sớm chịu đựng đủ cuộc sống như vậy rồi.
Cậu ta không muốn liên lụy người nhà, nhưng nhiều năm như vậy, ngoài nằm giống như một phế vật, cậu ta không còn cách nào khác, ngay cả chết đối với cậu ta mà nói cũng giống như một điều xa xỉ.
Bây giờ cậu ta có hi vọng có thể khỏe lại, cho dù phải dùng thứ gì để đổi lấy sự khỏe mạnh, cậu ta cũng chấp nhận.
So với việc đứng dậy giống như người bình thường, chuyện khác đều không quan trọng, cậu ta chỉ muốn sống giống một người bình thường.
"Anh trai, em muốn giống một người bình thường, những cái khác đều không quan trọng."
Cậu ta đã nói tới mức này, Cổ Anh Hùng còn có thể nói gì?
Lựa chọn của hai anh em thống nhất, chuyện tiếp theo dễ xử lý.