Bạch Trân Trân xách bà Trương từ trên đất lên, thuận tay lấy quần áo trên đất mặc vào cho bà ta, như vậy trông bà ta không gớm giống như trước đó nữa.
Phương pháp chữa trị của bà Trương rất đơn giản, chính là rót toàn bộ sức mạnh trong yêu đan của mình vào trong thân thể của Cổ Anh Trí.
Vốn dĩ bà ta cũng định như vậy, rót vào chút sức mạnh, để Cổ Anh Trí duy trì cuộc sống của người bình thường một khoảng thời gian, đợi sau khi bà ta rời khỏi, yêu lực biến mất hoàn toàn, Cổ Anh Trí sẽ lại bại liệt trên giường.
Nhưng khi đó bà ta đã chạy tới nơi khác rồi, dựa vào huyền thuật của bà ta, cho dù người nhà họ Cổ muốn tìm ra bà ta cũng không có năng lực đó.
Mất đi một chút yêu lực đối với bà Trương mà nói không phải chuyện to tát, nhưng muốn trị khỏi cho Cổ Anh Trí, rất có thể phải tổn hao toàn bộ yêu lực bên trong yêu đan của bà ta, tới lúc đó có thể bà ta không thể nào duy trì hình người, biến trở lại thành một con hồ ly.
Có lẽ bà ta có thể giữ lại một chút yêu lực, nếu như vậy, bà ta có thể duy trì hình người, còn Cổ Anh Trí...
Không đợi bà Trương nghĩ ra cách giữ lại yêu lực, giọng nói của Bạch Trân Trân âm trầm vang lên: "Tôi khuyên bà tốt nhất đừng giở trò, bà có dùng hết toàn lực hay không, tôi có thể nhìn ra được."
Bạch Trân Trân không hề nói dối, đôi mắt của cô có thể nhìn thấy rất nhiều thứ, ví dụ bây giờ, cô có thể nhìn thấy khuyết thiếu trên thân thể của Cổ Anh Trí, yêu lực rót vào trong thân thể cậu ta sẽ bù vào những khuyết thiếu này.
Bù đắp xong khuyết thiếu, Cổ Anh Trí sẽ có thể biến thành người bình thường, nhưng nếu khuyết thiếu một mắc xích nào đó, sớm muộn có một ngày thân thể của cậu ta vẫn sẽ sụp đổ.
"Nếu bà giở trò, tới lúc đó Cổ Anh Hùng vẫn muốn giết bà, vậy tôi không bảo vệ bà được đâu, là bà tự tìm đường chết."
Bà Trương: "..."
Bây giờ bà ta là vịt treo trên giá, hoàn toàn bị treo lên rồi, bà ta có thể thế nào? Bà ta không có lựa chọn.
Trước có sói sau có hổ, bà Trương hoàn toàn không có lựa chọn, ngoan ngoãn trị bệnh cho Cổ Anh Trí, nói không chừng còn có một đường sống, nếu bà ta tiếp tục giở trò, con đường sống này sợ là sẽ bị bà ta đánh mất.
Sau khi nghĩ rõ điểm này, bà ta không dám có suy nghĩ khác, rót hết toàn bộ yêu lực vào trong thân thể của Cổ Anh Trí.
Thân thể của Cổ Anh Trí giống như một tấm bọt biển, tham lam hút lấy yêu lực của bà Trương, sắc mặt bà ta ngày càng tái nhợt, sau khi yêu lực biến mất, bà Trương cũng không thể duy trì hình dạng con người của mình, bà ta lộ ra ngày càng nhiều đặc trưng của hồ ly.
Đầu tiên là đôi tai nhọn hoắt, sau đó trên người mọc ra lông, miệng nhọn ra, tứ chi cũng lột bỏ hình dạng con người, biến thành dáng vẻ của hồ ly.
Sau khi phát hiện mình bắt đầu biến thành hồ ly, bà Trương muốn chấm dứt rót yêu lực, nhưng Bạch Trân Trân lại túm tay của bà ta, ép bà ta tiếp tục rót yêu lực.
Sau khi yêu lực ngày càng ít đi, sự biến hóa về thân thể của bà Trương cũng ngày càng lớn.
Rõ ràng trước đó còn là một người, nhưng dưới ánh nhìn chằm chằm của mọi người, bà ta đã biến thành một con hồ ly lông đỏ.
Yêu lực bàng bạc rót vào trong thân thể của Cổ Anh Trí, có Bạch Trân Trân ở một bên hỗ trợ, cuối cùng những yêu lực này đều biến thành sức mạnh tinh thuần, sửa lại những tổn khuyết trong thân thể của Cổ Anh Trí.
Đây là một quá trình chậm rãi, đối với Cổ Anh Trí mà nói tuyệt đối không dễ chịu, thân thể của cậu ta giống như có vô số con kiến đang cắn cậu ta, cảm giác đau đớn cuồn cuộn không ngừng tràn ra từ sâu trong thân thể, rất nhanh đã lan khắp cơ thể cậu ta.
Nhưng Cổ Anh Trí chẳng những không thấy đau khổ, trong mắt ngược lại lộ ra vẻ vui mừng: "Anh, em cảm nhận được cơ thể của mình rồi, đau quá, nhưng em có thể cảm nhận được cơ thể mình tồn tại rồi!"
Trời biết từ sau khi cậu ta bại liệt, đã bao lâu không cảm nhận được sự tồn tại của cơ thể, Cổ Anh Trí mừng chảy nước mắt, cậu ta đau tới mức gương mặt biến dạng, nhưng vẫn cố gắng lộ ra nụ cười với Cổ Anh Hùng.
"Anh, em thật sự sắp khỏe lại rồi!"
Sau khi nhìn thấy cảnh này, trong mắt Cổ Anh Hùng cũng ngậm đầy nước mắt, đặc biệt là khi nhìn thấy Cổ Anh Trí có thể giơ tay lên, Cổ Anh Hùng càng kích động khóc ròng, cậu ta nhào tới, cầm chặt cánh tay đó của Cổ Anh Trí.
"A Trí, A Trí, em thật sự sắp khỏe lại rồi, A Trí, tốt quá rồi!"
Cổ Anh Hùng kích động tới nói năng loạn xạ, hoàn toàn không biết nên nói gì để bày tỏ tâm trạng vui sướng ngay lúc này của mình.
Mà khác với hai anh em họ, Bạch Trân Trân không có bao nhiêu cảm xúc với niềm vui của họ, cô xách bà Trương đã hoàn toàn biến thành hồ ly lên, đặt lên chiếc giường đối diện.
Con hồ ly lông đỏ này ủ rũ nằm ở đó, đôi mắt to vô thần nhìn Bạch Trân Trân, hoàn toàn không có tinh thần.
Bạch Trân Trân nhìn bà ta, nói: "Còn biết nói chuyện không?"
Bà Trương đuối sức kêu mấy tiếng, coi như trả lời câu hỏi của Bạch Trân Trân.
Bây giờ bà ta đã biến thành một con hồ ly rồi, sao Bạch Trân Trân lại cho rằng bà ta vẫn biết nói chuyện chứ?