Từ xưa đến nay, yêu tinh muốn cứu người thì trên cơ bản đều là một mạng đổi một mạng, không phải ý nói là sau khi yêu tinh cứu được người thì sẽ lập tức mất mạng, mà là nói yêu lực mà chúng nó trăm cay ngàn đắng tu luyện gần như đều sẽ bởi vì cứu người mà hao phí sạch sẽ. Sau khi đã mất đi yêu lực, tất nhiên yêu tinh sẽ không thể duy trì được hình người, dù là vẫn còn tồn tại tư tưởng làm người của nhiều năm qua, nhưng mọi thứ vẫn phải bắt đầu lại từ đầu.
Hiện tại bà Trương chỉ là một con hồ ly phổ thông có yêu đan mà thôi, không có pháp lực thần thông gì gì đó, không có bao nhiêu khác biệt với hồ ly không có yêu đan. Hồ ly mất đi yêu lực muốn bắt đầu tu luyện lại từ đầu đến khi có lại yêu lực cũng không phải là chuyện dễ dàng như vậy, dù sao yêu tinh tu hành vốn đã không dễ dàng, cơ duyên xảo hợp có thể tu thành hình người một lần, cũng không đại biểu lần thứ hai vẫn có thể. Mặc dù biết sau khi mất đi yêu lực mình lại trở thành hồ ly phổ thông, nhưng bà Trương hoàn toàn không có lựa chọn khác, nếu bà ta không đồng ý sẽ bị người ta cắt cổ, bà ta còn có thể làm sao?
Hiện tại bà ta cũng chỉ hi vọng Bạch Trân Trân và Cổ Anh Hùng có thể coi trọng chữ tín, thả bà ta ra, về phần những chuyện khác bà ta đã thành hồ ly rồi, bà ta sẽ không nói ra.
Bạch Trân Trân nhìn chằm chằm bà Trương rất lâu, vẻ mặt có vẻ như có điều suy nghĩ, bà Trương bị ánh mắt này của Bạch Trân Trân nhìn mà toàn thân run rẩy, lông hồ ly trên người sắp dựng đứng cả lên.
Bà ta đã biến thành hồ ly rồi, chắc không phải Bạch Trân Trân còn muốn làm gì bà ta chứ?
Trực giác của dã thú rất nhạy cảm, cảm giác của bà Trương không sai, bởi vì Bạch Trân Trân đã móc ra một quyển vở và một cây bút, để bà Trương ngậm bút viết chữ.
"Được rồi, tôi biết bà vẫn giữ lại ký ức trước đó, tôi hỏi bà viết, miệng của bà ngậm bút viết chữ hẳn là không có vấn đề."
Bà Trương: "!!!!!"
Bà ta tức giận đến mức kêu "chít chít" Bạch Trân Trân, không ngờ mình đã biến thành hồ ly rồi mà vẫn khó thoát bàn tay quỷ dữ, Bạch Trân Trân thế mà bảo bà ta dùng miệng ngậm bút viết chữ? Đây là chuyện mà người có thể làm ra sao?
Nhìn hồ ly trên mặt chỉ toàn kháng cự, Bạch Trân Trân nở một nụ cười với bà ta.
Sau khi trải qua một phen trao đổi hữu hảo thân thiết, rốt cuộc bà Trương đã nhận thức rõ tình cảnh của mình, cũng không dám tiếp tục nói cái gì với Bạch Trân Trân, bà ta ngoan ngoãn cúi đầu, ngậm bút gục đầu xuống, Bạch Trân Trân hỏi cái gì thì bà ta sẽ viết cái đó. Mặc dù chữ viết ra không được đẹp lắm, nhưng chí ít có thể nhìn ra rốt cuộc bà ta đã viết cái gì.
Sau khi đọc những nội dung ghi trong vở, vẻ mặt Bạch Trân Trân như có điều suy tư, cô hỏi đông hỏi tây, giống như hoàn toàn không có quy trình cụ thể thì, bà Trương vừa âm thầm chửi mát Bạch Trân Trân, vừa thành thành thật thật viết trả lời vấn đề mà cô hỏi xuống. Cũng không phải bà Trương không muốn viết xạo để lừa gạt Bạch Trân Trân, nhưng Bạch Trân Trân giống như đang cố ý, nếu thứ bà Trương viết ra là giả, Bạch Trân Trân sẽ không chút do dự táng bốp vô đầu bà ta một cái. Hiện tại bà Trương đã biến thành một con hồ ly, đầu không lớn hơn bàn tay Bạch Trân Trân bao nhiêu, bà ta hoàn toàn không chịu nổi sự tấn công đến từ bàn tay của Bạch Trân Trân. Sau mấy cú táng, bà ta đã trung thực, Bạch Trân Trân hỏi cái gì thì bà ta viết trả lời cái đó, không hề dám phản nghịch lại cô dù là một chút.
Bà Trương chuyên tâm viết chữ không có chú ý tới Bạch Trân Trân đã thừa dịp lúc đánh bà ta mà cầm một lá bùa tản ra hào quang màu vàng nhạt và đánh vào trong thân thể bà ta. Bà Trương chỉ cảm thấy đầu có hơi choáng váng, cũng chỉ tưởng rằng là do vừa mới bị Bạch Trân Trân đánh mới vậy, không suy nghĩ nhiều.
Sau khi đã hỏi hết tất cả câu hỏi, bà Trương cũng bởi vì ngậm bút viết rất nhiều nên lông quanh miệng cũng bị mài trọc lóc, nhưng bà ta không dám kêu ca, dưới tay Bạch Trân Trân khỏi phải nói trung thực cỡ nào. Còn Bạch Trân Trân thì cất tập và sách vào, sau đó túm da lông chỗ phần gáy của hồ ly, xách bà ta từ trên giường lên.
Mà lúc này Cổ Anh Trí cũng có thể dưới sự của nâng đỡ Cổ Anh Hùng, đứng lên từ trên giường.
Cổ Anh Trí không màng đau đớn trên thân thể, đi đi lại lại trong phòng từng vòng từng vòng, mỗi một vòng được hoàn thành, thân thể của cậu ta sẽ trở nên càng linh hoạt hơn một chút, đến cuối cùng Cổ Anh Trí đã hoàn toàn không cần Cổ Anh Hùng nâng đỡ, chỉ dựa vào mình đã có thể đi lại bình thường rồi.
Cậu ta nằm bại liệt trên giường nhiều năm, rốt cuộc đã có thể đi lại rồi!