Mà lúc này Bạch Trân Trân đã xoay người nhặt đồ Cổ Anh Hùng ném vào.
Đó là một băng ghi âm nho nhỏ, chỉ là nhìn bề ngoài thì hoàn toàn nhìn không ra cái gì.
Lúc Trần Tiểu Sinh nhìn thấy băng ghi âm này, không khỏi sửng sốt chốc lát.
"Sư phụ, Cổ Anh Hùng đưa sư phụ cái này làm cái gì? Chẳng lẽ nào cậu ta còn ghi lại lời gì để thổ lộ với sư phụ sao? Sao cậu ta thổ lộ thế này chứ?"
Bạch Trân Trân: "..."
Trần Tiểu Sinh thấy Bạch Trân Trân không nói chuyện, lại tiếp tục nói: "Đúng rồi sư phụ, con hồ ly kia là có chuyện gì thế? Sư phụ chuẩn bị nuôi hồ ly sao? Động vật này khó nuôi lắm, tôi nói cho sư phụ biết, hồ ly rất hôi..."
Nhưng mà không đợi Trần Tiểu Sinh nói xong những điều không tốt khi nuôi hồ ly, chờ xe được lái ra khỏi thôn, Trần Tiểu Sinh liền thấy sư phụ nhà mình xách chân hồ ly lên, sau đó mở cửa sổ ném ra ngoài. Trần Tiểu Sinh bị dọa đến muốn phanh xe, nhưng Bạch Trân Trân nói một câu "lái xe", bảo anh ta đạp xuống chân ga. Động cơ xe phát ra tiếng ầm vang, chạy về phía trước.
Còn Trần Tiểu Sinh nghĩ đến cách làm ném hồ ly ra bên ngoài không chút do dự vừa rồi của Bạch Trân Trân, len lén nuốt nước miếng một cái.
Không biết vì sao, chỉ là đột nhiên cảm thấy hình như tâm trạng sư phụ nhà mình trở nên không tốt lắm, là ảo giác của anh ta sao?
Bạch Trân Trân: "..."
Không phải là ảo giác, hiện tại tâm trạng của cô đúng là rất tồi tệ.
*
Con hồ ly lông đỏ kia thật sự là chướng mắt, sau khi Bạch Trân Trân xách nó lên xe, không biết con hồ ly lông đỏ kia nghĩ tới điều gì, có lẽ là hiểu lầm Bạch Trân Trân sẽ thu giữ nó lại, cho nên biểu hiện vô cùng ân cần, ôm Bạch Trân Trân chân cọ qua cọ lại.
Bạch Trân Trân cảm thấy chân của mình sắp bị lông hồ ly kia cọ ngứa ngáy, hết lần này tới lần khác nó không có mắt, vẫn cọ không ngừng.
Cho nên Bạch Trân Trân mới không chút do dự ném hồ ly lông đỏ ra ngoài. Cô đã làm được lời hứa của mình, giữ lại cho con hồ ly lông đỏ một cái mạng, về phần về sau nó như thế nào, đó chính là tạo hóa của chính nó.
Hồ ly lông đỏ sau khi bị Bạch Trân Trân ném khỏi xe, cả người hồ ly đều choáng váng, nó vốn cho là Bạch Trân Trân là Huyền Thuật Sư có tâm địa thiện lương. Dù sao Huyền Thuật Sư nhìn thấy loại yêu quái làm ác như nó đều sẽ hô hào kêu đánh kêu giết với nó, hoàn toàn sẽ không giữ một cái mạng của nó. Thế nhưng Bạch Trân Trân không chỉ giữ mạng của nó lại, còn ngăn cản Cổ Anh Hùng tổn thương nó, thậm chí còn xách nó lên xe, mang theo nó rời khỏi thôn Đại Thịnh. Điều này khiến hồ ly lông đỏ sinh ra một hoang tưởng, tưởng là Bạch Trân Trân đối xử với nó khác biệt, có lẽ cô sẽ nuôi dưỡng mình ở bên người, Huyền Thuật Sư nuôi một con yêu quái ở bên người cũng là chuyện rất bình thường, nếu có thể theo Bạch Trân Trân, nó cũng sẽ là hồ ly có người nuôi rồi, đối với con hồ ly tu hành một lần nữa như nó cũng có chỗ tốt.
Cho nên hồ ly lông đỏ đã dùng hết khả năng lấy lòng Bạch Trân Trân, nó nhớ loài người rất thích động vật lông mềm mại, hình thái hồ ly của nó vẫn rất phù hợp thẩm mỹ của loài người, nhất định là Bạch Trân Trân đã xem trọng nó khi ở dáng vẻ hồ ly. Nhưng mà có làm sao hồ ly lông đỏ cũng không ngờ là Bạch Trân Trân sẽ không chút do dự ném nó từ trong cửa sổ xe ra ngoài.
Thậm chí lúc rớt xuống mặt đất nó đã lộn mấy vòng mới giảm bớt lực khi bị ném ra. Nhìn thấy chiếc xe kia mờ mịt trong làn khói, hồ ly lông đỏ sốt ruột đến độ kêu "chít chít" vài tiếng, xòe móng vuốt đuổi theo xe. Nhưng mà hiển nhiên bốn chân của nó đuổi không kịp bốn bánh xe, chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe kia càng chạy càng xa, càng chạy càng xa, cuối cùng hoàn toàn biến mất trước mắt của nó.
Mắt hồ ly lông đỏ trợn tròn, nó đã làm người mấy chục năm, rất ít khi trở lại dáng vẻ hồ ly, hiện tại bất chợt lại biến thành hồ ly, chuyện này là đả kích rất lớn đối với nó.
Nhìn một nơi xa lạ này, lần đầu tiên hồ ly lông đỏ nảy sinh cảm xúc hối hận, nếu sớm biết sẽ có kết cục như bây giờ, trước đó nó chắc chắn sẽ không làm ác.
Quả nhiên, con đường tu luyện là con đường không có đường tắt có thể đi, tất cả đường tắt cuối cùng đều sẽ phải trả giá rất lớn.
Ngay lúc hồ ly lông đỏ đang cảm khái, bỗng nghe được mấy tiếng nói từ đằng xa truyền tới.
"Ôi, mọi người nhìn đó là cái gì?"
"Hình như là một con hồ ly lông đỏ."
"Chỗ chúng ta sao có thể có hồ ly?"
"Ai biết được, có lẽ con hồ ly kia là nhà ai nuôi, nhìn da lông rất suôn mượt, nếu bắt nó có thể làm khăn quàng cổ..."
"Làm khăn quàng cổ gì chứ, hồ ly có màu lông này, nếu bán đi, nhất định có thể bán được không ít tiền..."
"Đừng nói chuyện, chúng ta bắt nó, bán tiền chia đều..."