Những người kia không hề che lấp ác ý dành cho hồ ly lông đỏ, bây giờ nó không phải là người, mà là một con hồ ly, những người khác khi đối mặt với nó gần như sẽ không bộc lộ thiện ý. Thứ bọn họ nhìn thấy chỉ là một miếng da lông biết di động mà thôi, bắt được nó là có thể đổi tiền, về phần cái khác, bọn họ hoàn toàn không thèm để ý.
Hồ ly lông đỏ không dám đối đầu, cạm bẫy vụng về của những người kia chỉ một thoáng là nó có thể nhìn thấu, bốn chân của nó bước đi, động tác linh hoạt xuyên qua vòng vây của bọn họ, chạy vào trong núi.
Thế giới loài người thích hợp cho hồ ly tinh sinh sống, nhưng không thích hợp cho một con hồ ly lông đỏ không có năng lực tự vệ nào sinh sống, có lẽ chờ một ngày nào đó nó lại có năng lực biến thành người thì mới có thể lại từ trong núi sâu đi vào nhân gian.
***
"Sư phụ, sư phụ đang cười cái gì? Con hồ ly kia là từ đâu mà tới?"
Nhìn thấy tâm trạng của Bạch Trân Trân không tệ, Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, bấy giờ mới lên tiếng hỏi thăm một câu.
Bạch Trân Trân vuốt vuốt mi tâm, đáp: "Đó không phải là hồ ly lông đỏ, đó là bà Trương."
Bàn tay Trần Tiểu Sinh vịn tay lái lệch hơn chút, xe suýt nữa đã đâm vào hàng rào, anh ta vội vàng chỉnh ngay ngắn tay lái, không thể tin nói: "Sư phụ, sư phụ nói đùa à?"
Bà Trương đó không phải người sao? Sao lại trở thành một con hồ ly lông đỏ?
"Hồ ly tinh tu thành người, lợi dụng năng lực của mình tạo ảo giác, sau đó lại hấp thụ tinh khí của người."
Trần Tiểu Sinh "ồ" một tiếng, vẫn là không thể tiếp nhận.
Trên thế giới này có quỷ cũng thôi đi, có yêu quái thì là chuyện gì nữa? Hồ ly tu luyện thành người hấp thụ tinh khí không phải là tình tiết chỉ trong phim truyền hình mới có sao? Trong hiện thực sao lại xảy ra?
Trần Tiểu Sinh gần như đã thể hiện tất cả ý nghĩ trên gương mặt, thậm chí anh ta không cần mở miệng Bạch Trân Trân đã có thể biết anh ta đang suy nghĩ cái gì.
"Trước lúc anh chưa gặp quỷ vẫn chưa tin trên thế giới này có quỷ nữa mà, thế giới to lớn không thiếu điều lạ, chuyện anh không biết còn nhiều, phải có lòng kính sợ."
Thế giới này không giống thế giới của Bạch Trân Trân, yêu ma quỷ quái hoành hành, Huyền Thuật Sư, Tà Thuật Sư cũng là nhiều vô số kể, ai cũng không biết lúc nào sẽ đụng phải.
Đối với những thứ mình không biết, có thể không tin, nhưng nên có lòng kính sợ vẫn phải giữ. Dù sao ai cũng không biết, nếu không kính sợ liệu có xảy ra chuyện tồi tệ gì.
Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn gật gật đầu, bày tỏ mình biết rồi, có điều anh ta nhớ món đồ Cổ Anh Hùng đưa vào trước đó, không nhịn được nói một câu.
"Sư phụ, có phải Cổ Anh Hùng có vấn đề gì hay không?"
Sau khi nghe thấy lời Trần Tiểu Sinh nói, Bạch Trân Trân chỉ cảm thấy có chút bất ngờ, cô nhíu mày, nghiêng đầu nhìn về phía Trần Tiểu Sinh, nói: "Lời này thế mà anh cũng nói ra khỏi mồm được, không phải anh nói nhân tính bản thiện sao? Anh vậy mà lại hoài nghi Cổ Anh Hùng có vấn đề?"
Nếu như là Trần Tiểu Sinh của trước đây, khẳng định là sẽ không nói những lời này, có điều bây giờ Trần Tiểu Sinh đi theo Bạch Trân Trân trải nghiệm rất nhiều chuyện, cũng sớm đã không còn là anh ta của quá khứ rồi.
Anh ta cười hì hì, ngượng ngùng nói: "Sư phụ, tôi tốt xấu gì cũng theo sư phụ lâu như vậy, coi như mỗi lần chỉ học một chút da lông, tôi cũng có thể học không ít thứ rồi, tôi cũng không thể cứ mãi ngu ngốc được?"
Đối với điều này Bạch Trân Trân rất tán đồng, dù sao người đã hơn ba mươi tuổi, đâu thể cứ mãi làm em bé ngây ngô, cái gì cũng không biết được?
Liên quan tới chuyện của Cổ Anh Hùng, Bạch Trân Trân không có định giấu diếm Trần Tiểu Sinh, cô nói suy đoán của mình cho anh ta.
"Có lẽ Cổ Anh Hùng đã tham dự một đợt âm mưu nhằm vào tôi, đương nhiên, cậu ta chỉ là một lâu la, có điều có lẽ cậu ta tự hiểu điểm này."
Trần Tiểu Sinh: "..."
Hàm lượng tin tức trong lời Bạch Trân Trân nói có hơi nhiều, Trần Tiểu Sinh sửng sốt chốc lát, trong lúc nhất thời có chút không tiêu hóa hết ý trong lời Bạch Trân Trân nói.
Cổ Anh Hùng tính kế Bạch Trân Trân? Bản thân cậu ta còn biết đây là tính kế? Biết đây là âm mưu nhằm vào Bạch Trân Trân?
"Sư phụ, Cổ Anh Hùng tồi tệ vậy sao?"
Mặc dù Trần Tiểu Sinh đã đoán ra Cổ Anh Hùng có vấn đề, nhưng vấn đề Bạch Trân Trân đề cập cũng có phần nghiêm trọng quá mức, xem như chỉ là một lâu la, biết rõ có vấn đề còn tính kế cô, điều này và mình sau khi bị tính kế không cẩn thận tính kế Bạch Trân Trân đó hoàn toàn là hai chuyện khác nhau.
"Sư phụ, sư phụ cứu được cậu ta hai lần, hôm nay là lần thứ ba, sao cậu ta có thể đối đãi sư phụ như thế?"
Trần Tiểu Sinh tức giận cực kỳ, nhẫn nhịn mãi lúc lâu sau, anh ta thở phì phò nói: "Thế này quá quá đáng rồi đó!? Sư phụ cứu cậu ta nhiều lần thế, cậu ta còn tính kế sư phụ? Sư phụ, cậu ta, chúng ta trở về tìm cậu ta!"