Nhìn Trần Tiểu Sinh tức thở hổn hển, Bạch Trân Trân cười cười, cản anh ta, nói: "Anh trở về thì có ý nghĩa gì chứ? Đi kiếm cậu ta gây chuyện? Để anh thừa nhận sai lầm của mình? Sau đó thì thế nào nữa?
"Tiểu Sinh, anh đã ba mươi sáu tuổi, không phải mười sáu tuổi, sao còn ngây thơ như thế chứ?"
Đối với mưu mô của Cổ Anh Hùng, Bạch Trân Trân cũng không cảm thấy bất ngờ, dù sao hai đầu quả cân nghiêng lệch, một đầu là Bạch Trân Trân, một đầu kia là cha mẹ người thân của Cổ Anh Hùng.
Bạch Trân Trân tin tưởng người khác tính bản thiện, nhưng nhiều khi thiện lương chỉ là tương đối, còn có một câu gọi là nhân chi thường tình.
"Nếu như anh và Cổ Anh Hùng cùng lúc gặp phải nguy hiểm, tôi nhất định sẽ ưu tiên lựa chọn cứu anh, lòng người vốn thiên vị, cậu ta nghiêng về phía người nhà của mình nhiều hơn, đó rất bình thường."
Khác biệt với Trần Tiểu Sinh đang phừng phừng lửa giận, phản ứng của Bạch Trân Trân rất bình bình, dù sao đối với cô, Cổ Anh Hùng chỉ là đồng nghiệp của cô mà thôi, lui tới cũng không được xem là nhiều, tình cảm nếu bàn về sâu đậm, vậy khẳng định là không sâu đậm bao nhiêu.
Lúc trước cứu Cổ Anh Hùng hai lần, thật ra là thuận tiện mà thôi, Bạch Trân Trân sẽ không bảo thủ cứ lôi ân tình cứu mạng ra để Cổ Anh Hùng bỏ rơi người nhà của cậu ta và lựa chọn mình.
Nếu như Cổ Anh Hùng thật sự làm như vậy, trái lại Bạch Trân Trân sẽ hoài nghi liệu có phải cậu ta có âm mưu càng thâm độc hơn không.
Dù sao nếu như một người ngay cả cha mẹ người thân đối xử với mình rất tốt cũng có thể từ bỏ, vậy suy ra từ phương diện nào đó cậu ta cực kỳ đáng sợ.
Trần Tiểu Sinh cũng cùng lắm là bởi vì thân thiết với Bạch Trân Trân hơn, cho nên mới sẽ tức giận như thế, nếu như quan hệ giữa anh ta và Cổ Anh Hùng tốt hơn, bấy giờ sẽ không nói những lời này.
Chắc có lẽ là bởi vì phản ứng của Bạch Trân Trân bình tĩnh quá mức, điều này khiến Trần Tiểu Sinh cảm thấy bất an kỳ lạ, anh ta nuốt nước miếng một cái, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, sư phụ thật sự không tức giận sao?"
Anh ta cảm thấy hình như từ trước đến nay mình chưa từng hiểu rõ Bạch Trân Trân, hình như cô rất dễ nóng tính, cũng rất dễ nổi giận, nhưng có đôi khi cô sẽ rất bình thản, trông như không cần biết chuyện gì xảy ra cũng sẽ không chọc cho cô tức giận.
Thậm chí Trần Tiểu Sinh hoài nghi có phải Bạch Trân Trân có hơi hướng mắc chứng tâm thần phân liệt hay không, nếu không sao lại thể hiện ra hai loại tính cách hoàn toàn khác biệt chứ?
Bạch Trân Trân: "..."
Cô bất đắc dĩ thở dài một hơi, sâu xa nói: "Không phải không tức giận, chẳng qua là cảm thấy không cần thiết mà thôi, cũng không phải người quan trọng cỡ nào, cần gì tức giận chứ?"
Tức giận sẽ mệt, có được không?
Bạch Trân Trân làm việc liên tục không nghỉ suốt ngày đêm vài ngày, lại tới bắt yêu quái, nếu còn tức giận, cô cảm thấy mình có lẽ sẽ giận tới ngất trên xe.
"Tôi sẽ không vì người và sự việc không đáng mà nổi giận, đối với tôi, cậu ta không đáng, tôi sẽ không nổi giận."
Nói xong, Bạch Trân Trân ngáp một cái, hiển nhiên không muốn tiếp tục trò chuyện vấn đề này với Trần Tiểu Sinh nữa, nói: "Được rồi, tôi không muốn tiếp tục nói về vấn đề này nữa, tôi ngủ một lát, khi nào đến nhà thì gọi tôi."
Sau khi nói xong lời này, giọng của Bạch Trân Trân dần dần nhỏ xuống, sau đó cô dứt khoát nhắm mắt lại, cứ vậy ngủ say sưa.
Trần Tiểu Sinh nhìn thấy Bạch Trân Trân thế này, những lời muốn nói đều nghẹn ở cổ họng, cuối cùng cũng không nói ra được.
Dường như anh ta đã hiểu điều gì, nhưng hình như không hiểu gì hết, đầu óc cứ mơ mơ hồ hồ, cuối cùng dứt khoát không nghĩ thêm, lái xe đi về nhà.
Được rồi, chuyện phí óc này vẫn là để sư phụ suy nghĩ đi, anh ta chỉ cần lái xe đàng hoàng chở sư phụ về nhà bình an là được.
***
Sau khi bản án xưởng đóng giày nhà họ Vương đã điều tra xong cũng đủ mấy người Từ Phong bận rộn rồi, bởi vì vụ án này dính đến những sức mạnh phi tự nhiên, cho nên số người xử lý hậu quả về sau càng giảm bớt, Từ Phong bận bịu, Ông Tấn Hoa cũng bận rộn. Sau khi đến ngày đã hoàn thành hết mọi việc, Từ Phong cảm thấy mình gần như là nhẹ nhõm bay đến phòng ăn, khi thấy Ông Tấn Hoa cứ như không bị ảnh hưởng gì, trong mắt Từ Phong lộ rõ vẻ ghen ghét sâu đậm.
Anh ấy vươn tay tóm vạt áo của Ông Tấn Hoa, cắn răng nói: "Chúng ta rõ ràng đều lu bu như nhau, vì sao cậu vẫn trông như thường? Đừng nói với tôi là cậu lén nghỉ ngơi, tôi không tin!"
Từ Phong đã sắp ghen ghét tới nghiến răng được không? Tất cả mọi người đều xuyên đêm, dựa vào cái gì mà hiện tại Ông Tấn Hoa vẫn có dáng vẻ thần thái sáng láng tinh thần phấn chấn?
Trái lại là anh ấy, cứ như đã bước một chân vào trong quan tài, giống như bất cứ lúc nào cũng có thể tắt thở, Từ Phong tức giận bất bình, cảm thấy Ông Tấn Hoa đã giấu át chủ bài.