Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 662 - Chương 662:

 Chương 662: Chương 662: Chương 662:

Nhưng mà trên gương mặt của Ông Tấn Hoa lại nở nụ cười tươi, ấm giọng nói: "Có cần tôi giúp cậu mua cơm không? Ăn gà hầm hay là ăn cơm giò heo?"

Từ Phong: "..."

Đừng tưởng rằng anh không biết Ông Tấn Hoa đang cố ý đổi chủ đề!!!

"Ăn cơm gà Hải Nam, tôi muốn ăn hai phần!"

Trong lòng của anh ấy tức giận bất bình nhưng ngoài miệng lại nói thế, Ông Tấn Hoa cười cười, rút vạt áo mình của từ trong tay Từ Phong ra, anh tự mình đi mua cơm cho Từ Phong.

Từ Phong nhìn bóng lưng thẳng tắp của Ông Tấn Hoa, nhỏ giọng thì thầm mấy câu, có điều bởi vì giọng nói quá nhỏ nên ngoại trừ anh ấy ra, người bên ngoài hoàn toàn không nghe thấy anh nói gì.

Cũng không lâu lắm, Ông Tấn Hoa đã mang hai phần cơm gà Hải Nam trở về, anh đặt nó ở trước mặt Từ Phong, ra hiệu anh ấy mau ăn.

Thấy Từ Phong không nhúc nhích, Ông Tấn Hoa cười hỏi: "Có phải cần tôi giúp cậu tháo đũa không? Tôi nhìn cậu rất giống ngay cả tí sức đó cũng không có."

Từ Phong: "!!!!"

Đây là trào phúng thẳng mặt!

Cũng không biết anh ấy lấy sức mạnh từ đâu tới, lập tức ngồi xuống, sức gỡ đũa mạnh tới mức giống như đang gỡ xương Ông Tấn Hoa.

"Ông Tấn Hoa, chúng ta là anh em tốt, cậu có vũ khí bí mật nhưng không nói với tôi, thế này có phải có hơi không được tốt cho lắm?"

Từ Phong nuốt một miếng cơm gà Hải Nam giống như để hả giận, tiếp tục nói: "Đều bận bịu như nhau, nhưng cậu thì tinh thần chói lọi gấp trăm lần, cậu thành thật khai mau, rốt cuộc là sao cậu làm được? Chẳng lẽ cậu đã lười biếng à?"

Đối mặt với sự tra hỏi của Từ Phong, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Ông Tấn Hoa càng ngày càng nhiều, nhìn thấy đối phương giống như không đạt mục đích thề không bỏ qua, Ông Tấn Hoa thở dài một hơi, nói.

"Có phải cậu không nhìn lá bùa mà cô Bạch đưa cho không?"

Từ Phong "hả" một tiếng, vẻ mặt rất mơ hồ. Chuyện này và lá bùa Bạch Trân Trân cho anh có liên quan gì?

Ông Tấn Hoa tiếp tục nói: "Trong mấy lá bùa cô Bạch cho có loại phấn chấn tinh thần của người, có thể làm việc trong thời gian dài không cảm thấy mỏi mệt, chẳng lẽ cậu không dùng sao?"

Từ Phong: "Cô Bạch cho nhiều lá bùa như vậy, tôi làm gì có thể phân rõ cái nào dùng cho việc gì?"

Lúc nghe nói như vậy, Ông Tấn Hoa hơi sững sờ: "Lúc cô Bạch đưa cho cậu không có phân loại sẵn sao?"

Từ Phong càng thêm hoảng hốt: "Lúc cô Bạch đưa cho tôi là kín đáo đưa cho tôi cả một nắm, nói trên mặt mỗi tấm lá bùa đều có ký hiệu chuyên biệt, bảo tôi khi dùng nhìn rồi lấy dùng là được."

Nhưng bởi vì quá nhiều lá bùa nên Từ Phong bệnh lười tái phát, mãi mà không cẩn thận sắp xếp, cho nên cụ thể là Bạch Trân Trân cho bao nhiêu lá bùa, rốt cuộc có lợi gì, thật ra anh cũng không rõ.

Có điều...

Từ Phong bất chợt nhận ra vừa rồi không có chú ý tới điểm quái lạ, anh ấy ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, mặt mũi tràn đầy nghi ngờ mà nhìn đối phương: "Không đúng, lời cậu mới nói có ý gì? Chẳng lẽ lúc cô Bạch đưa cho cậu đã phân loại rồi?"

Đều là cho bùa, chẳng lẽ Bạch Trân Trân về mặt này còn phải đối đãi khác biệt sao?

Ông Tấn Hoa nhớ tới lúc Bạch Trân Trân cho mình những lá bùa đó, đã cố ý phân loại, chia ra cái nào cùng loại thì để chung, thuận tiện anh lấy dùng.

Vốn cho là Bạch Trân Trân đối xử với người nào cũng đều thế này, cô vốn là một người phụ nữ dịu dàng, tỉ mỉ, có lẽ đây là thói quen của cô. Nhưng lúc bỗng nhiên biết Từ Phong không được đối xử dịu dàng như thế, trong lòng Ông Tấn Hoa nổi lên gợn sóng nhàn nhạt.

Hóa ra trong lòng Bạch Trân Trân, dẫu sao mình và Từ Phong vẫn khác biệt.

Điều này có lẽ cũng không thể đại biểu chuyện gì, nhưng cũng không ảnh hưởng Ông Tấn Hoa đã sinh ra những tâm tư khác.

Còn Từ Phong đợi hồi lâu, Ông Tấn Hoa vẫn không mở miệng, anh ấy nhìn kỹ, lại phát hiện vẻ mặt trên mặt Ông Tấn Hoa là lạ, trong lòng Từ Phong hơi hồi hộp, không nhịn được mở miệng nói: "Không phải chứ, Ông Tấn Hoa, cậu đừng nói với tôi là cô Bạch là đối đãi khác biệt!"

Ông Tấn Hoa ho khan một tiếng, vẻ mặt chân thành nói: "Cậu hiểu lầm rồi, sự việc không phải là vậy, là tự tôi cố ý phân loại."

Không biết xuất phát từ tâm tư gì, Ông Tấn Hoa không nói cho Từ Phong biết hai người có đãi ngộ khác biệt, nhưng mà dường như Từ Phong không bị thuyết phục, vẻ mặt anh ấy tràn đầy ngờ vực, hiển nhiên không tin Ông Tấn Hoa.

"Cậu nói thật chứ? Tại sao tôi cảm thấy cậu đang gạt tôi?"

Nhưng hai người quen biết nhau từ nhỏ, Ông Tấn Hoa có một khuôn mặt rất dễ dàng khiến cho người ta sinh ra tín nhiệm, nhất là lúc anh chăm chú nhìn người khác, nét mặt vô cùng thành khẩn, khiến cho người ta rất khó tin rằng lời anh nói là nói dối. Từ nhỏ đến lớn không biết Từ Phong đã bị Ông Tấn Hoa dùng khuôn mặt này lừa gạt bao nhiêu lần rồi, cho nên dù lần này vẻ mặt của Ông Tấn Hoa chân thành vô cùng, Từ Phong vẫn hoài nghi.

Bình Luận (0)
Comment