Ông Tấn Hoa nhìn anh ấy thế này, sự bất đắc dĩ trong giọng nói nặng hơn: "Từ Phong, thời gian cô Bạch cho cậu bùa đã không ngắn, có phải cô ấy có thông báo bảo cậu tự phân loại không? Là cậu cứ mãi dần dừ không chịu làm mà?"
Nói đến đây, trong lòng Từ Phong xuất hiện sự chột dạ, anh ấy ho khan một tiếng, nhỏ giọng nói: "Không phải là do tôi bận rộn sao? Vẫn chưa kịp..."
Chỉ là giọng của anh ấy càng ngày càng nhỏ, càng ngày càng nhỏ, dưới cái nhìn chăm chú của Ông Tấn Hoa, những lời còn lại rốt cuộc cũng không nói ra được.
Qua hồi lâu sau, anh ấy mới buồn buồn nói: "Chẳng phải là tôi đã quên rồi sao? Cậu yên tâm đi, lần sau tôi chắc chắn sẽ không như vậy nữa."
Sau khi anh ấy trở về sẽ lập tức sửa sang lại, cam đoan sẽ không khiến chuyện này xảy ra nữa.
Ông Tấn Hoa cười cười, nói: "Vậy tôi sẽ nhìn cậu sắp xếp, tránh cho cậu lại kéo dài thêm."
Từ Phong: "..."
Anh ấy đang êm đẹp sao lại tìm thêm chuyện cho mình chứ?
Từ Phong không hiểu sao có chút buồn bực, vấn đề trước đó muốn hỏi Ông Tấn Hoa cũng không tiếp tục hỏi nữa.
Anh ấy đâm vào dĩa của mình không ngừng giống như cho hả giận, nhanh chóng lùa đồ ăn trong dĩa, như là có cuồng phong lướt qua, rất nhanh đã lùa sạch sẽ đồ ăn trong dĩa.
Ông Tấn Hoa ăn sớm hơn anh, nhưng tốc độ ăn cơm chậm hơn Từ Phong rất nhiều, sau khi Từ Phong ăn xong, đồ ăn của Ông Tấn Hoa vẫn còn hơn phân nửa.
Từ Phong: "Cậu chia cho tôi một lá bùa của cậu, tôi sắp chịu hết nổi rồi, tối nay còn phải thức xuyên đêm nữa."
Anh ấy làm ở khoa Hình sự Trinh sát, công việc phải làm có rất nhiều, làm liên tục không nghỉ suốt ngày đêm đã ba ngày ba đêm, anh sắp chịu không nổi nữa.
Ông Tấn Hoa cũng không nói thêm cái gì, lấy ra một lá bùa đưa cho Từ Phong.
Từ Phong cúi đầu nhìn về phía lá bùa Ông Tấn Hoa cho anh ấy, sau khi nhìn một hồi, anh ấy đột nhiên nói một câu.
"Hình như lá bùa của chúng ta cũng không giống nhau."
*
Lời này của Từ Phong ngược lại khiến Ông Tấn Hoa sửng sốt một chút, nhưng bởi vì đang trong cục cảnh sát, lá bùa này cũng không phải là đồ vật có thể xuất hiện công khai, cho nên Từ Phong lập tức hạ giọng nói.
"Tấn Hoa, nhất định là cô Bạch phân biệt đối xử, cậu nhìn lá bùa cô ấy đưa cho cậu này, tôi cảm thấy đường vân vẽ trên đó không giống của tôi lắm!"
Từ Phong không hình dung được cảm giác này là gì, nhưng cảm giác này là cảm thấy không giống lắm, nhưng là không may thay trên người anh không có mang theo lá bùa Bạch Trân Trân cho, cho nên cũng không thể lấy ra đặt kế bên so sánh.
Nhìn Từ Phong đang tức tối, trong giọng của Ông Tấn Hoa có thêm mấy phần bất đắc dĩ: "Từ Phong, cậu hiểu lầm rồi, cô Bạch sẽ không đối đãi khác nhau, cô ấy không phải là người như vậy."
Lúc đưa lá bùa cho bọn họ, có lẽ sẽ bởi vì một vài nguyên nhân mà phân chia, sắp xếp lá bùa một chút, nhưng Ông Tấn Hoa tin tưởng Bạch Trân Trân không phải là người đối xử khác biệt, lá bùa cô cho nhất định đều giống nhau.
"Thế nhưng..."
Từ Phong còn muốn nói thêm cái gì, nhưng lại bị Ông Tấn Hoa cắt ngang: "Cậu biết vẽ bùa sao?"
Từ Phong sửng sốt chốc lát, lập tức lắc đầu: "Tôi không biết, nhưng..."
Ông Tấn Hoa không cho anh ấy cơ hội nói tiếp: "Thế chả phải hết rồi sao, cậu không biết vẽ bùa, cách vẽ của các loại bùa cũng không giống nhau, bùa tôi đưa cho cậu đó giờ cậu chưa từng nhìn thấy, sao lại có thể thông qua hoa văn của bùa để chắc chắn bùa cô Bạch đưa cho cậu khác với bùa cho tôi?"
"Từ Phong, cô Bạch đối xử với chúng ta rất tốt, cô ấy đã hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi, chúng ta còn hoài nghi cô ấy như thế, cậu không cảm thấy thế này quá bất công với cô Bạch rồi sao?"
Từ Phong: "..."
Anh ấy mới chỉ nói một câu mà thôi, Ông Tấn Hoa đã chuẩn bị nhiều lời vậy để chắn miệng của anh ấy, vẻ mặt Từ Phong có hơi phức tạp.
"Tấn Hoa, trước đó tôi đã muốn nói với cậu, giữa cậu với cô Bạch không có đơn thuần như biểu hiện bên ngoài nhỉ?"
Ông Tấn Hoa có ý muốn giải thích, nhưng Từ Phong đã vươn tay ngăn anh nói tiếp: "Được rồi, cậu không cần giải thích nhiều với tôi như vậy, tôi không điếc không mù, càng không phải kẻ ngu, tôi còn có thể nhìn không rõ sao?"
"Cô Bạch đối xử với cậu khác biệt, tôi cảm thấy cậu cũng trưởng thành rồi, khó khăn lắm mới gặp được một người động lòng, người ta đối xử với cậu khác biệt, không bằng cậu hãy ở bên nhau với người ta đi."
Ông Tấn Hoa: "..."
Cho nên rốt cuộc là sao chủ đề đang nói dời sang chủ đề này thế?