Lúc Ông Tấn Hoa nhìn về phía Từ Phong vẻ mặt rất vẻ bất đắc dĩ, anh thở dài một hơi, bất đắc dĩ nói: "Tôi cảm thấy cậu nên đi làm việc rồi, không phải nói buổi tối hôm nay cậu phải thức xuyên đêm sao? Cậu còn không mau đi?"
Từ Phong: "Bây giờ tôi sẽ nói với cậu chuyện giữa cậu và cô Bạch."
Từ lâu Từ Phong đã phát hiện giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân có gì đó là lạ, sau khi phát hiện những điều này, những rung động trước đó của Từ Phong cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Bạch Trân Trân xinh đẹp, tính cách còn tốt, lúc hai người mới gặp, dáng vẻ của cô mặc dù có chút chật vật, nhưng vẫn lưu lại ấn tượng rất sâu trong lòng Từ Phong. Về sau hai người lại gặp nhau, lại liên tiếp xảy ra rất nhiều chuyện, vốn dĩ Từ Phong cảm thấy giữa hai người bọn họ có lẽ có chút ít khả năng. Thế nhưng chuyện xảy ra sau đó đã khiến cho Từ Phong nhận thức rõ chênh lệch giữa mình và Bạch Trân Trân, cũng hiểu tỏ tường, cách Bạch Trân Trân đối xử với anh ấy khác với Ông Tấn Hoa.
Ánh mắt cô nhìn bọn họ khác biệt.
Đã sớm biết không có khả năng, Từ Phong sẽ không tiếp tục buông thả bản thân, cho nên khi phát hiện khả năng giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân có hi vọng phát triển tiếp, Từ Phong không ngại đẩy một cái.
Thấy Từ Phong thật sự chuẩn bị trò chuyện những chuyện này cùng mình trong phòng ăn, Ông Tấn Hoa vuốt mi tâm, nghiêm túc nói: "Từ Phong, đây là chuyện giữ tôi và cô Bạch, chúng tôi sẽ thuận theo tự nhiên."
Từ Phong: "Thế nhưng..."
Giọng nói của Ông Tấn Hoa rất ôn hòa, nhưng thái độ cũng rất kiên định: "Chuyện này không vội vàng được, hiện tại tôi cũng vẫn xưng hô với cô ấy là cô Bạch, có lẽ chờ lúc nào xưng hô thay đổi, khi đó chúng tôi mới có thể tiến hành bước kế tiếp."
Từ Phong: "..."
Được thôi, từ trước đến nay Ông Tấn Hoa là người có chủ kiến, không phải là mình nói mấy câu là có thể thay đổi, Từ Phong thở dài một hơi, như không sức sống mà áp vào mặt bàn: "Tôi có hơi muốn nghỉ ngơi."
Ông Tấn Hoa cười đáp: "Chờ hoàn thành xong vụ án lần này, có lẽ cậu có thể bắt đầu kỳ nghỉ đông của mình rồi."
Từ Phong nghe vậy, lại yên lặng bò dậy, nói: "Thôi được rồi, tôi cảm thấy có lẽ là tôi không có tư cách nghỉ ngơi."
Bản án anh ấy làm sai tổng cộng có mười sáu bản án, anh ấy đã xin cấp trên cho tra án lần nữa, xem như anh muốn nghỉ ngơi thì cũng phải đợi đến khi tra xong bản án lại nói.
Nghĩ đến những bản án đó, vẻ bất đắc dĩ trên mặt Từ Phong càng ngày càng nhiều, nếu như tất cả bản án đều giống lần này, anh sẽ rất bận rộn, chí ít hơn nửa năm tương lai, anh sẽ không thể nghỉ ngơi đầy đủ được.
Ông Tấn Hoa lực bất tòng tâm với chuyện này, anh chỉ có thể vỗ vỗ bả vai của Từ Phong, cổ vũ Từ Phong cố lên.
"Cố lên, tôi sẽ đồng hành với cậu."
"Anh em tốt!"
Tay Từ Phong đặt vào mu bàn tay đang đặt trên bả vai của mình của Ông Tấn Hoa, lúc đang chuẩn bị nói cái gì, điện thoại của Ông Tấn Hoa vang lên.
Anh tiếp điện thoại trước: "Alo?"
Dường như người bên kia đã nói gì đó, vẻ mặt của Ông Tấn Hoa bằng tốc độ mà mắt thường cũng có thể thấy được đã trở nên dịu dàng xuống.
"Đương nhiên được. Tôi rảnh. Khi nào cô tới? Vậy thì tốt, đợi chút nữa tôi ra ngoài đón cô."
Lời Ông Tấn Hoa nói khiến trong lòng Từ Phong sinh ra một cảm giác quái lạ, đợi đến khi đối phương cúp điện thoại, Từ Phong sâu xa nói: "Cho nên, là ai gọi điện thoại cho cậu?"
Ông Tấn Hoa cười cười, nụ cười trên mặt vẫn dịu dàng như vừa rồi: "Là cô Bạch gọi, cô ấy nói có gì đó cần tôi hỗ trợ xét nghiệm, tôi đã đồng ý."
Từ Phong: "..."
Mặc dù anh ấy đã quyết định từ bỏ đoạn tình cảm còn chưa bắt đầu đã kết thúc này, thế nhưng giờ này phút này nhìn thấy biểu cảm của Ông Tấn Hoa, Từ Phong vẫn không hiểu sao cảm thấy lòng nghèn nghẹn.
"Hai người thật sự là..."
Từ Phong có rất nhiều lời muốn nói, nhưng đến cuối cùng vẫn không nói gì, anh ấy chỉ mệt lã xua tay với Ông Tấn Hoa, sau đó đứng dậy rời khỏi nhà ăn.
Lúc anh rời đi bóng lưng trông có mấy phần đìu hiu, nhìn rất đáng thương.
Ông Tấn Hoa: "..."
Anh yên lặng cúi đầu, ăn hết đồ ăn trong dĩa.
Sau đó trả dĩa lại, lại trở lại khoa giám định chứng cứ làm việc.
Đợi đến khi khoảng chừng tám giờ tối hơn, Ông Tấn Hoa nhìn thoáng qua đồng hồ, căn dặn cấp dưới tiếp tục làm việc, còn anh thì cởi chiếc áo khoác trắng, bước vội vã đi ra ngoài.
"Trưởng khoa Ông!"
Lúc Ông Tấn Hoa đi ra, Bạch Trân Trân đã đến, anh gần như chỉ liếc mắt là Bạch Trân Trân đang đứng dưới đèn đường.
Vì để hành động thuận tiện, Bạch Trân Trân mặc một chiếc áo yếm bó sát màu xanh đậm, quần là một chiếc quần dài quá gối màu vàng sáng, rõ ràng là màu sắc rất diễm lệ nhưng mặc trên người cô lại cũng không bộc lộ phô trương.
"Cô Bạch, không phải nói khi nào cô tới sẽ nói cho tôi biết sao? Sao tự mình ở bên ngoài chờ vậy?"
Bạch Trân Trân cười cười, thờ ơ nói: "Không có gì, dù sao cũng không chờ mất bao lâu, tôi nghĩ có lẽ anh đang bận, cho nên không có quấy rầy."