Mặt Vương Kim Phát vừa mới bị Bạch Trân Trân vả, hiện tại vừa đỏ vừa sưng, trông dáng vẻ cực kỳ thê thảm, Bạch Trân Trân đã sắp nhìn không rõ nét mặt của anh ta rồi. Song, thấy rõ hay thấy không rõ, Bạch Trân Trân cũng thấy không cần thiết mấy.
Cô ngước mắt nhìn đối phương một cái, ngoài cười nhưng trong không cười nói.
"Cho nên, đã đến bước đường này rồi, sếp Vương, anh còn chuẩn bị tiếp tục giả bộ nữa sao? Hay là anh thật sự là từ tận đáy lòng cảm thấy anh không sai bất kỳ điều gì?"
Có ý nghĩa sao?
Bạch Trân Trân không biết, nhưng cô biết là có lẽ Vương Kim Phát đã nghiện diễn kịch rồi, kể cả bị Bạch Trân Trân bóc trần bộ mặt chân thật của anh ta thì anh ta vẫn không hối cải, vẫn đi theo một con đường tối tăm đó, bụm mặt tiếp tục diễn.
"Tôi không biết bà sẽ làm như vậy, bà là mẹ ruột của tôi, bà sinh tôi, nuôi tôi biết bao vất vả, bà vì tôi mà trả giá nhiều thế..."
Cho nên anh ta bối rối, anh ta thống khổ, anh ta không biết nên lựa chọn ra sao, cái này chẳng phải rất bình thường sao?
Bạch Trân Trân: "..."
Ha ha.
Vương Kim Phát chán nản ngồi dưới đất, bụm mặt nói nỗi thống khổ và khó khăn của mình, nói anh ta là giám sát cao cấp nhưng anh ta cũng là người, đối mặt với mẹ của mình, không thể tỉnh táo được.
"Cô Bạch, chưa chịu khổ của người, chớ khuyên người làm thiện."
Anh phô bày tất cả nỗi thống khổ và sự giãy giụa, bối rối của mình một cách rõ ràng trước mặt Bạch Trân Trân, sau đó nói cô, cô là người ngoài chưa từng trải qua chuyện của anh ta, cho nên không thể nào hiểu được ý nghĩ của anh ta. Anh ta không trách cô.
Bạch Trân Trân: "..."
Rất muốn lại vả mấy bạt tai cho thằng cha này. Cô sắp không nhịn nổi, sắp không khống chế nổi tay mình rồi!!!
Biết bệnh khùng của tên này đã vào nguy kịch, có nói thêm thì cũng là đang lãng phí thời gian, Bạch Trân Trân quyết đoán ngồi lại ghế sa lon, nhìn Vương Kim Phát biểu diễn ở trước mặt mình.
Diễn, tiếp tục diễn, cô muốn nhìn thử, Vương Kim Phát chuẩn bị diễn tiếp thế nào.
Trên thực tế, biểu diễn của Vương Kim Phát muốn khen cũng chẳng có gì mà khen, không có gì ý mới, diễn tới diễn lui cũng chỉ có bấy nhiêu. Dù sao cũng là nào là mẹ anh ta khó khăn, mẹ anh ta rất vất vả, vì anh ta làm rất nhiều rất nhiều, mặc dù có gì không tốt, anh ta cũng không đành lòng làm nghiêm khắc với mẹ anh ta.
"Tôi cũng không muốn đâu, tôi không nghĩ sự việc sẽ diễn biến tới mức này, mẹ của tôi, bà ngay từ đầu có lẽ chỉ là vì muốn tốt cho tôi..."
"Mẹ tôi rất khốn đốn, cha tôi lúc tôi còn rất nhỏ đã qua đời rồi, là bà vất vả khổ cực nuôi tôi khôn lớn..."
Dù sao nói gần nói xa cũng chỉ có một ý, mẹ anh ta khó khăn, anh ta không đành lòng đối xử không tốt với mẹ anh ta, anh ta không nỡ để mẹ anh ta chịu tội, anh ta không muốn hoài nghi mẹ anh ta.
Bạch Trân Trân: "..."
Xì, loại con trai cưng của mẹ cực phẩm, xui xẻo thật.
Ngay lúc này, tiếng chuông điện thoại di động reo lên, Bạch Trân Trân cong khóe môi, đứng dậy cầm điện thoại di động đặt một bên lên.
"Alo, tôi là Bạch Trân Trân, xin hỏi mình là?"
"Cô Bạch, tôi là Trần Tiểu Sinh, chúng tôi đã đến thôn Ngu Cốc rồi..."
Vương Kim Phát ngồi xụi lơ dưới đất nghe thấy cái tên quen thuộc, anh ta bỗng nhiên ngẩng đầu nhìn về phía liễu Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, cô..."
Bạch Trân Trân không buồn ngó ngàng tới Vương Kim Phát, trò chuyện với người bên đầu dây điện thoại khác.
Vương Kim Phát vốn đang ngồi yên ở trên mặt đất đã nhận ra có điều gì đó là lạ, mặt mũi anh ta tràn đầy bất an nhìn Bạch Trân Trân, nhỏ giọng nói: "Cô Bạch, rốt cuộc là có chuyện gì thế?"
Đầu bên kia điện thoại vang lên tiếng thở hồng hộc của Trần Tiểu Sinh, loáng thoáng còn có tiếng chó sủa vang lên, Vương Kim Phát nín thở tập trung, cố gắng muốn nghe thử xem rốt cuộc đầu dây bên kia đã xảy ra chuyện gì.
Một đợt tiếng rè rè chói tai qua đi, giọng Trần Tiểu Sinh từ đầu bên kia điện thoại truyền tới một cách rõ ràng.
"Cô Bạch, chúng tôi đã tìm được thứ cô nói..."
Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu: "Được, tôi lập tức qua đó."
Sau khi cúp điện thoại, Bạch Trân Trân đi đến trước mặt Vương Kim Phát, giơ chân đá anh ta một cước.
"Sếp Vương, anh có đi với tôi không, hay là muốn chim cút chỗ khác?"
Khuôn mặt Vương Kim Phát sưng tù vù, dẫn đến đôi mắt của anh ta đã sắp che hết mắt anh ta, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, khó khăn mở miệng hỏi.
"Đã trễ thế này, cô muốn đi đâu?"
Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Không phải anh đã nghe rồi sao?"
"Thôn Ngu Cốc, quê của anh."