Bạch Trân Trân về phòng bỏ người giấy nhỏ vào trong túi, lúc đi ra, Vương Kim Phát vẫn chưa rời đi.
Nhìn dáng vẻ của anh ta, chắc là đã đưa ra quyết định rồi.
Bạch Trân Trân nhếch khóe miệng, nhìn Vương Kim Phát ngồi phịch trên đất không đứng dậy, mặt không cảm xúc mở miệng nói: "Đi thôi, cảnh sát đã tới rồi, người làm đốc sát cấp cao như anh không thể còn ở đây chứ?"
Tuy người này không quá thông minh ở phương diện khác, nhưng Bạch Trân Trân tin, anh ta nhất định hiểu lời của mình – cô đã vén ra mọi thứ để ở bên trong, nếu Vương Kim Phát này còn giả ngốc, vậy thật sự không vô vị.
"Chắc anh lái xe tới nhỉ? Đưa tôi tới thôn Ngu Cốc."
Vương Kim Phát ngẩng đầu lên, anh ta nhìn Bạch Trân Trân, tinh khí thần cả người đều thay đổi, trước đây anh ta còn có chút sức sống như thế, bây giờ trông cằn cỗi, giống như ông già gần đất xa trời.
Lúc Bạch Trân Trân cho rằng anh ta sẽ không đứng dậy, Vương Kim Phát từ trên đất bò dậy.
"Có đá không?"
Mặt anh ta sưng thành thế này, bị người khác nhìn thấy không hay lắm, nếu mang bộ dạng này ra ngoài, sợ là anh ta sẽ mất sạch mặt mũi.
Bạch Trân Trân cười phụt một tiếng: "Không có đá, có khẩu trang, lấy không?"
Lúc xuống lầu, trên mặt Vương Kim Phát đeo chiếc khẩu trang màu đen to tướng, Bạch Trân Trân đã thay bộ quần áo khá chính thức một chút, không mặc áo hai dây và quần đùi nữa, cô mặc một chiếc áo sơ mi màu xám, bên dưới phối với một chiếc quần dài màu đen, mái tóc lượn sóng được buộc lên, cả người trông có thêm vài phần tinh anh.
Cho tới khi hai người từ trên lầu đi xuống, ngồi vào xe của Vương Kim Phát, họ đã không còn nói chuyện nữa.
Vương Kim Phát ngồi vào ghế lái, không vội vàng lái xe, anh ta cúi đầu nhìn vô lăng, cũng không biết đang nghĩ gì.
Bạch Trân Trân không nhìn anh ta, mà dựa vào lưng ghế nhắm mắt dưỡng thần, chuyện đã tới bước này rồi, chắc Vương Kim Phát cũng không gây ra sóng to gió lớn gì nữa.
Vương Kim Phát ngồi trên ghế lái siết chặt vô lăng, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên, anh ta không nói gì cả, nhưng loại khí tức tỏa ra trên người lại rất tối tăm ngột ngạt.
Sau rất lâu, bàn tay nắm vô lăng của Vương Kim Phát nới lỏng ra, anh ta thở hắt ra một hơi, nghiêng đầu nhìn Bạch Trân Trân ngồi trên ghế lái phụ.
Trong xe ánh sáng tối tăm, ánh đèn đường xuyên qua kính chắn gió chiếu vào, mạ lên người Bạch Trân Trân một lớp ánh sáng màu vàng nhạt.
Ánh mắt của Vương Kim Phát lấp lánh, cuối cùng thu hồi ánh mắt, khởi động xe rời khỏi nơi này.
Xe băng qua con đường đèn đuốc phồn hoa, rẽ lên đường núi tối tăm, bầu không khí trong xe trở nên ngày càng ngột ngạt.
Người giấy nhỏ trong túi của Bạch Trân Trân phát giác sự thay đổi cảm xúc của Vương Kim Phát, cậu bé muốn chui ra khỏi túi của Bạch Trân Trân, nhưng tay của Bạch Trân Trân gác tới, người giấy nhỏ vốn dĩ còn có chút rục rịch lập tức an ổn lại.
Màn đêm đã sâu, nhưng thôn Ngu Cốc lúc này lại bởi vì sự xuất hiện của mấy chiếc xe cảnh sát mà trở nên ồn ào.
Thôn Ngu Cốc là một làng chài nhỏ chỉ có ba mươi hộ gia đình, nó nằm ở phụ cân vịnh Thanh Thủy, bởi vì còn chưa kiến thiết khai phá tới đây, nhà cửa ở làng chài nhỏ vẫn giữ nét đặc sắc của cuối thế kỷ trước.
Nhân khẩu ở làng chài nhỏ cộng lại cũng chỉ hơn trăm người, người trẻ giữ biển cũng không kiếm được tiền gì, hầu hết đều chạy tới những nơi như Cửu Long, Tân Giới khá phồn hoa, nhân khẩu thường trú trong thôn không nhiều, hầu hết đều là người già đã có tuổi.
Động tĩnh của xe cảnh sát không nhỏ, làng chài nhỏ vốn đã chìm vào tĩnh lặng lại bị đánh thức, các thôn dân lần lượt từ trong nhà đi ra, muốn xem thử rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đợi khi mọi người nhìn thấy ba chiếc xe cảnh sát đều đỗ ở cổng nhà Vương Kim Phượng, cơn buồn ngủ của các thôn dân cũng biến mất gần hết.
Hai mẹ con Vương Kim Phượng và Vương Kim Phát ở thôn Ngu Cốc cũng là người nổi tiếng, Vương Kim Phượng nổi tiếng bởi sự chua ngoa hung tàn không lý lẽ của bà ta, mà Vương Kim Phát nổi tiếng bởi anh ta là đốc sát cấp cao ở đồn cảnh sát khu Tây Cống.
Vốn dĩ mọi người cho rằng sự giáo dục như thế của Vương Kim Phượng sẽ dạy ra một đứa con nhu nhược vô năng, ai cũng không ngờ Vương Kim Phát lại trở thành người có tiền đồ nhất thôn Ngu Cốc bọn họ.
"Cảnh sát đều tới nhà đốc sát Vương rồi, có phải xảy ra chuyện gì rồi không?"
"Lẽ nào chỗ đốc sát Vương xảy ra ngoài ý muốn gì? Cảnh sát mới tới?"
"Đừng nói bậy, cho dù chỗ đốc sát Vương xảy ra ngoài ý muốn gì, còn có thể có nhiều cảnh sát như vậy tới sao? Có lẽ là đốc sát Vương sắp xếp người tới xem thử mẹ của mình cũng không biết chừng."
Vương Kim Phát có tiền đồ, mua nhà ở đô thị, nghe nói là khu vực phồn hoa, nhà rất khí phái.