Bạch Trân Trân - người phụ nữ mặc đồ xanh lam chỉ ăn một bữa cơm thôi mà tự nhiên khi không bị cuốn vào yêu hận tình thù của người khác.
Mặc dù cô đã quen bị người khác nhìn chăm chú, nhưng không đại biểu cô quen để người khác nhìn mình như khỉ diễn xiếc.
Tần Gia Văn nắm tay người phụ nữ kia, nói: "Bạch An Nhiên, chúng ta đã chia tay, cô có thể đừng làm ầm ĩ vô lý không? Tôi với cô gái này không quen, chỉ là ngồi chung mà thôi, cô ở đây làm ầm ĩ cái gì?"
Bạch An Nhiên hoàn toàn không tiếp nhận lý do này, cô ta tức hổn hển nói: "Chia tay? Tôi đồng ý chia tay lúc nào? Tôi chưa đồng ý, chúng ta vẫn chưa chia tay!"
"Anh nói anh không quen cô ta, không quen nhưng buổi tối có thể ngồi ăn cùng nhau sao? Đừng cho là tôi không nhìn thấy ánh mắt anh nhìn cô ta, đó là ánh mắt nhìn người xa lạ sao?"
"Tần Gia Văn, chúng ta yêu nhau một năm, sao anh có thể xứng với tôi?"
Cho dù Bạch An Nhiên đã tức giận tới sôi lên, giọng chất vấn tiếng sau cao hơn tiếng trước, thế nhưng Tần Gia Văn vẫn không có vẻ bị chọc giận, anh ta vẫn là dáng vẻ dịu dàng, ấm áp, kiên nhẫn giải thích nói.
"Bạch An Nhiên, một tháng trước tôi đề nghị chia tay, sau đó chúng ta không còn liên lạc nữa, chúng ta đã kết thúc, cô cần gì làm tới mức đó chứ?"
"Hơn nữa, đây là chuyện giữa hai chúng ta, không có bất kỳ liên quan gì với cô gái này, em tự dưng xả giận lên người cô ấy, đây là vô lý."
Nhưng Bạch An Nhiên hiện tại hoàn toàn nghe không lọt tai lời của Tần Gia Văn, cũng không biết cô ta lấy đâu ra sức lực, giãy tay thoát khỏi tay Tần Gia Văn, sau đó vọt tới trước mặt Bạch Trân Trân, vươn tay muốn vả Bạch Trân Trân một cái.
Nhưng mà Bạch Trân Trân làm gì là loại người chịu để yên cho người khác đánh? Cô nhanh nhẹn tránh ra, vươn tay vỗ vào bàn tay đang muốn vả mặt của cô của đối phương.
Đối phương năm lần bảy lượt gây sự, kể cả Bạch Trân Trân là Bồ Tát cũng phải nổi giận, sức cô đã dùng không ít, Bạch An Nhiên hoàn toàn không thể nâng tay lên nữa.
Sau khi phát hiện Bạch Trân Trân không phải người hiền lành, Bạch An Nhiên trợn mắt nhìn cô, cất cao giọng hô: "Cô thế mà còn dám ra tay với tôi? Cô có biết tôi với Tần Gia Văn còn chưa chia tay hay không, chúng tôi bây giờ vẫn là tình cảm nam nữ, cô bây giờ thế này chính là kẻ thứ ba chen chân, khiến người khinh thường! Nếu cô biết điều thì nên rời đi!"
Bạch Trân Trân cười khẩy một tiếng, hai tay khoanh trước ngực, từ trên cao nhìn xuống người phụ nữ ngay cả một mét sáu cũng chưa cao tới này.
"Cô là nghe không hiểu tiếng người hay là không có mắt người? Nếu có bệnh thì đến bệnh viện chữa bệnh, là cửa bệnh viện tâm thần Thanh Sơn không khóa kỹ nên thả cô ra ngoài à?"
"Tôi không quen cô, cũng không biết ai tên Tần Gia Văn với cả không Tần Gia Văn, tôi chỉ ở đây ăn bữa cơm mà thôi, ông bà chủ bán mì hoành thánh có thể làm chứng cho tôi, anh ta chỉ là ngồi chung bàn với tôi mà cô đã đến bắt gian, thế thì nếu anh ta ngồi chung bàn với con trai, có phải cô cũng bắt gian dũng mãnh thế này không?"
"Tôi thấy mặt mũi cô xinh đẹp nhường này, sao trong đầu chỉ toàn tư tưởng xấu xa? Đúng là kẻ dâm nhìn gì cũng đãng, con mắt nào của cô nhìn thấy giữa chúng ta có giao lưu không đứng đắn?"
Lúc tâm trạng Bạch Trân Trân không tốt, tính tình sẽ cực kỳ thối nát, bình thường cô không mắng chửi người, nhưng khi mắng chửi người cô sẽ không thể khống chế nổi mồm miệng của mình. Cho nên Bạch Trân Trân không hề khách khí đổ ập xuống một chầu thóa mạ xuống đầu người phụ nữ đối diện tên là Bạch An Nhiên này, hoàn toàn không cho cô ta cơ hội cãi lại.
Nếu muốn đứng tại điểm cao của đạo đức để thảo phạt cô, cũng phải xem xem cô có đồng ý hay không.
"Đừng có nhìn thấy người là sủa loạn với người khác, trong nhà không có dây xích thì tôi có thể cho cô một dây, đầu óc không được bình thường tôi có thể giới thiệu mấy bác sỹ thú y cho cô, nếu cô lại khiêu khích tôi, tôi sẽ không khách khí với cô nữa, chỗ tôi không có quy củ không đánh phụ nữ."
Khí thế của Bạch Trân Trân được triển khai toàn bộ, mắng té tát Bạch An Nhiên, Bạch An Nhiên vốn còn đang nổi khùng bị Bạch Trân Trân mắng chửi không còn gì, sắc mặt của cô ta trắng bệch, muốn giải thích, nhưng Bạch Trân Trân hoàn toàn không cho cô ta cơ hội mở miệng.
"Nếu cô còn dám dồn ép tôi một câu nào nữa, cô thử xem tôi có đập cô cái nào hay không nhé!"
Bạch An Nhiên: "..."