Bạch Trân Trân tránh qua Trần Tiểu Sinh đi vào, không mất quá lâu, trong phòng tắm đã vang lên tiếng nước.
Trần Tiểu Sinh thở dài một hơi, bưng sủi cảo đã nấu xong lên, đang chuẩn bị ăn thì điện thoại đặt ở cách đó không xa vang lên.
Anh ta để đũa xuống, đứng dậy đi qua nghe: "Alo? Tôi Trần Tiểu Sinh, anh là ai?"
Đầu bên kia điện thoại truyền đến giọng nói quen thuộc của Ông Tấn Hoa: "Anh Tiểu Sinh, cô Bạch về nhà chưa?"
Trần Tiểu Sinh thành thật trả lời nói: "Về nhà rồi, hiện tại sư phụ đang tắm, chờ khi nào ra ngoài tôi bảo sư phụ gọi lại cho anh."
Ông Tấn Hoa ở đầu bên kia điện thoại cười nói: "Không cần, biết cô ấy an toàn đến nhà là được."
Vốn dĩ Ông Tấn Hoa nên sau khi Bạch Trân Trân đã về đến nhà thì trực tiếp gọi điện thoại tới, có điều sau khi anh trở về đã bởi vì một vài chuyện làm trễ nãi, trễ được sắp một tiếng rồi mới gọi tới.
Có điều ý trong lời Trần Tiểu Sinh nói là hiện tại Bạch Trân Trân mới trở về?
Nghĩ đến thể chất có phần quái lạ của Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa quan tâm hỏi: "Cô Bạch giờ mới đến nhà, cô ấy gặp phải chuyện gì rồi sao?"
Mặt mũi Trần Tiểu Sinh tràn đầy ngơ ngác, vô thức nói: "Hồi nãy chẳng phải anh đi ăn mì hoành thánh cùng sư phụ tôi sao? Anh hỏi thế này làm gì?"
Đây là một hiểu lầm không thể đẹp đẽ hơn, Trần Tiểu Sinh còn tưởng rằng Bạch Trân Trân đã đi ăn mì hoành thánh cùng Ông Tấn Hoa, dù sao vừa rồi sư phụ nhà mình không có phủ nhận, anh ta còn tưởng rằng sự thật là như vậy nữa cơ đấy. Nào ngờ Ông Tấn Hoa lại nói anh không có ăn mì hoành thánh chung với Bạch Trân Trân.
Trần Tiểu Sinh "hả" một tiếng: "Người đàn ông đưa sư phụ tôi trở về dưới lầu vừa rồi không phải anh sao?"
Anh ta gãi đầu một cái, lập tức nói: "Xem ra là tôi nghĩ sai rồi, có lẽ sư phụ tôi sau khi từ sở cảnh sát trở về đã đi ăn mì hoành thánh, về phần sau đó có chuyện gì tôi cũng không rõ ràng, trưởng khoa Ông, hay là chờ lát nữa tôi bảo sư phụ tôi gọi điện thoại lại?"
Dường như anh ta đã gây hiểu lầm tai hại, hơn nữa Trần Tiểu Sinh loáng thoáng cảm thấy lời mình nói có gì đó sai sai, cho nên anh ta vội vàng muốn bổ sung. Có điều Ông Tấn Hoa lại nói không cần, biết Bạch Trân Trân bình an về đến nhà rồi là được, sau đó anh lập tức cúp điện thoại.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Sao cả hai người này cứ là lạ kiểu gì thế?
Trần Tiểu Sinh sống ba mươi sáu tuổi chưa từng yêu đương cũng chưa từng có giai đoạn mập mờ hoàn toàn không biết quan hệ mập mờ giữa mấy chàng trai cô gái này, anh ta lắc đầu, đè ép những ý nghĩ kỳ quái xuống, sau đó lại chạy tới ăn sủi cảo của mình.
Sủi cảo của anh ta đã ăn xong, Bạch Trân Trân cũng tắm rửa xong đi ra, sau khi Trần Tiểu Sinh nghe thấy tiếng động thì lập tức chạy tới, cách cửa phòng ngủ hô vào.
"Sư phụ, vừa rồi trưởng khoa Ông gọi điện thoại tới, hỏi thăm sư phụ trở về hay chưa, tôi nói cho cậu ấy biết sư phụ đã cô trở về rồi, tôi nói đợi chút nữa bảo sư phụ gọi điện thoại lại cho cậu ấy, cậu ấy nói không cần, chỉ là hỏi xem sư phụ có về nhà an toàn hay chưa."
Nội dung trò chuyện vừa rồi bọn họ về cơ bản là như vậy, Trần Tiểu Sinh cũng không cảm thấy có vấn đề gì, bèn thuật lại câu chuyện cho Bạch Trân Trân.
Trong phòng Bạch Trân Trân đã nằm xuống, cô yếu ớt nói: "Tôi đã biết, tôi muốn ngủ, anh đừng có quấy rầy tôi nữa."
Bạch Trân Trân nói xong, sau đó nhắm mắt lại, không lâu lắm đã thiếp đi.
Cô thật sự đã quá mệt mỏi, nghĩ đông nghĩ tây làm trễ nãi thời gian, hiện tại cô không có thời gian nghĩ những thứ này.
Còn Trần Tiểu Sinh phía ngoài không thấy chuyện này có vấn đề gì, anh ta gãi đầu một cái, đi mang chén đũa rửa sạch sẽ, kế đó dọn dẹp ổn thỏa phòng bếp, mình rửa mặt qua loa, cũng trở về phòng nghỉ ngơi.
Bọn họ đều đã ngủ, nhưng Ông Tấn Hoa tại sở cảnh sát không thể tập trung tinh thần làm việc.
Nội dung cuộc điện thoại trước đó gọi với Trần Tiểu Sinh không ngừng quanh quẩn trong đầu Ông Tấn Hoa, nghĩ đến Trần Tiểu Sinh, tâm trạng của Ông Tấn Hoa không thế tốt nổi.
Bạch Trân Trân muộn hơn một tiếng mới về đến nhà, Trần Tiểu Sinh còn hiểu lầm cô ra ngoài ăn mì hoành thánh cùng mình, còn chứng kiến có người đưa Bạch Trân Trân về nhà, anh ta thậm chí còn nghĩ lầm người kia là mình. Điều này đại biểu cho sau khi tách ra với mình, Bạch Trân Trân đã có hẹn với một người khác, thậm chí cô còn cho phép người kia đưa cô về nhà...