Ông Tấn Hoa là người có tính cách rất ổn định, trước đây không cần biết có chuyện gì xảy ra cũng không làm ảnh hưởng tới tâm trạng của anh. Thế nhưng lần này, anh cũng không biết mình bị làm sao, rõ ràng chỉ là một chuyện nhỏ mà thôi, thế nhưng lại khuấy động cảm xúc của Ông Tấn Hoa. Giữa anh và Bạch Trân Trân mặc dù có chút mập mờ là thế, nhưng hai người ai cũng không đề cập chuyện này, Bạch Trân Trân đối xử tốt với anh dường như không khác như lúc đối xử với Từ Phong là bao. Anh tưởng là những điều đó là đối xử đặc biệt, có lẽ chỉ là hiểu lầm của anh mà thôi, dù sao hình như giữa hai người chưa hề trò chuyện sâu vào những điều này.
Bọn họ chỉ là bạn bè mà thôi, Bạch Trân Trân xinh đẹp vậy, còn giỏi giang thế, có quan hệ tốt với người khác, anh có tư cách gì xen vào?
Đến cuối cùng Ông Tấn Hoa phát hiện tâm trạng của mình đã làm ảnh hưởng đến công việc, anh dứt khoát ngừng công việc trong tay, chuẩn bị ra ngoài bình tĩnh một chút.
Ông Tấn Hoa lên sân thượng, anh cần bình tĩnh một chút, để cho não mình khôi phục tư duy bình thường.
Còn chưa hút xong một điếu thuốc, Ông Tấn Hoa đã nghe thấy một giọng nói quen thuộc từ phía sau phát ra.
"Tấn Hoa, không phải cậu nói mình đã cai thuốc sao? Sao bây giờ chạy đến đây lén hút thuốc lá thế?"
Đang khi nói chuyện, người kia chạy tới bên người Ông Tấn Hoa, anh ấy ngậm một điếu thuốc ở trong miệng, vươn tay với Ông Tấn Hoa: "Mượn cái hộp quẹt đi."
Ông Tấn Hoa yên lặng đưa bật lửa, Từ Phong đốt thuốc lá, nhưng không có trả bật lửa lại.
Bật lửa màu bạc không ngừng được lật qua lật lại trên đầu ngón tay anh ấy, Từ Phong ngậm điếu thuốc, tựa ở trên lan can sân thượng, cười nói: "Rốt cuộc là đã có chuyện gì, sao khiến cho trưởng khoa Ông chúng ta ngay cả thuốc lá đã cai mà cũng lại rút lên nữa thế?"
Ông Tấn Hoa không có nói những chuyện phiền lòng của mình cho Từ Phong: "Không có gì, chỉ là tâm trạng không tốt, muốn bình tĩnh lại thôi."
Đối với Ông Tấn Hoa, Từ Phong từ chối cho ý kiến: "Tâm trạng không tốt? Nói rộng hơn, quan hệ giữa cậu với cô Bạch xuất hiện vấn đề?"
Nói xong, Từ Phong khẽ cười một tiếng, dường như anh ấy đã nhớ ra chuyện gì, tiếp tục nói: "Buổi tối không phải cô ấy còn tới tìm cậu sao? Cậu đã bận bịu tới mức này mà cậu còn dành thời gian trò chuyện với cô ấy lâu như vậy. Chậc, trưởng khoa Ông, cậu đúng là đã thay đổi không ít."
Từ Phong và Ông Tấn Hoa biết nhau hơn hai mươi năm, nhưng cho tới bây giờ anh chưa từng thấy Ông Tấn Hoa để lộ dáng vẻ như hiện tại.
Anh ấy khó mà hình dung cảm nhận này, chỉ là cảm thấy hiện tại Ông Tấn Hoa trông có hơi suy sụp tinh thần. Nhưng kiểu tâm trạng này tuyệt đối không nên xuất hiện trên người Ông Tấn Hoa, sau đó càng nghĩ, Từ Phong càng cảm thấy mọi chuyện này có khả năng có chút liên quan đến Bạch Trân Trân.
Cũng chỉ có lúc dính dáng đến Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa mới có biểu hiện là lạ. Anh thế này, hoàn toàn khác biệt với tâm trạng không có gì lay động khi gặp Bạch Trân Trân lúc ban đầu.
Ông Tấn Hoa: "..."
Rốt cuộc tên này có biết nói chuyện phiếm thế nào không?
Rất nhiều chuyện đặt ở trong lòng cũng không giống như anh ấy nghĩ thế, Từ Phong nhận thấy cảm xúc của Ông Tấn Hoa khác lạ, bèn có ý muốn dùng phương thức của mình để Ông Tấn Hoa bình tĩnh lại. Nhưng anh ấy nói tới nói lui, cảm thấy miệng mình sắp nói khô nước miếng rồi, thế nhưng Ông Tấn Hoa vẫn như như sở động, anh ấy chỉ đón hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, hút thuốc, khói trắng được nhả ra sắp bao vây kín anh, nhưng anh vẫn không có ý muốn thổ lộ tâm tư cùng mình.
Từ Phong: "..."
Mình đã sắp bị khói mà Ông Tấn Hoa nhả ra ướp thành thịt xông khói rồi, tên này thế mà còn có thể kìm nén không mở miệng.
Từ Phong chậc lưỡi một tiếng, không định nạy ra thứ gì từ trong miệng Ông Tấn Hoa.
Có điều từ biểu hiện vừa rồi của Ông Tấn Hoa, và cách phản ứng sự việc, giữa anh và Bạch Trân Trân nhất định đã xảy ra vấn đề gì rồi, nếu không anh sẽ không có dáng vẻ thế này.
Sau khi hút một hộp thuốc hơn phân nửa, Ông Tấn Hoa bóp tắt thuốc lá trong tay, nhét gói thuốc vào còn lại non nửa trong tay Từ Phong.
"Cho cậu."
Từ Phong: "..."
Không phải chứ, tên này đột nhiên nói nhảm thế này là bị làm sao thế?
"Ông Tấn Hoa, cậu không sao chứ? Nói chuyện với tôi mà cậu còn chơi trò thần bí?"
Ông Tấn Hoa vỗ vỗ bả vai của Từ Phong: "Cám ơn cậu đã ở bên tôi, tâm trạng của tôi đã tốt hơn nhiều rồi."
Từ Phong giật giật khóe miệng: "Bớt đi, tôi không có làm gì, cậu khỏi phải tâng bốc tôi."
Anh ấy đúng là không có làm gì, chỉ là hút mấy điếu thuốc với anh mà thôi.
À, ngoài ra còn cho muỗi ăn sắp một tiếng rồi.