"Như vậy cũng đã đủ rồi, cảm ơn cậu nhé, A Phong."
Từ Phong: "..."
Không phải, lời của anh có thể nói rõ một chút hay không, không trên không dưới như vậy quả thực rất thử thách tâm trạng của người khác.
Đương nhiên cuối cùng Từ Phong vẫn không thể lấy được tin tức hữu dụng nào từ miệng Ông Tấn Hoa, chuyện này khiến cho anh cảm thấy bản thân như vậy có chút giống một người tiêu tiền như rác.
Có điều cũng may tâm trạng của Ông Tấn Hoa cũng đã tốt lên không ít, đây cũng là một chuyện tốt.
Sau khi Ông Tấn Hoa trở về liền thu lại cảm xúc, hoàn thành toàn bộ công việc trong tay.
Đến tám giờ sáng ngày hôm sau, Ông Tấn Hoa chạy xe tới dưới nhà Bạch Trân Trân.
Lúc anh tới đó vừa hay thấy một người đàn ông có vẻ bề ngoài anh tuấn ngăn trước mặt Bạch Trân Trân, bởi vì cách nhau một khoảng nên Ông Tấn Hoa cũng không biết hai người họ đang nói những gì.
Chỉ có điều nhìn vẻ mặt của Bạch Trân Trân thì người đàn ông kia hình như có chút không đúng lắm.
Ông Tấn Hoa siết chặt tay cầm tay lái, biểu cảm trên mặt có chút lạnh lẽo.
Mà Bạch Trân Trân lúc này cũng không biết Ông Tấn Hoa đã tới, cô nhìn Tần Gia Văn đứng trước mặt mình, bất đắc dĩ mở miệng nói: "Anh Tần, tôi nghĩ tối hôm qua tôi đã nói rất rõ ràng rồi, tôi cũng không cần anh bồi thường, anh làm như vậy khiến cho tôi cảm thấy rất bối rối."
Sau khi làm xong giúp chuyện đã đồng ý với Cầu Quốc Hoa, Bạch Trân Trân được tiếp tục kì nghỉ của bản thân, cô ngủ một giấc tới lúc trời sáng choang, lúc chuẩn bị tới công viên tản bộ lại đụng phải Tần Gia Văn.
Nhìn bộ dạng của anh ta như thể đã chờ một thời gian rất lâu dưới nhà cô, mà cuộc đối thoại với Tần Gia Văn cũng đã xác nhận một điểm này.
Biểu cảm không biết nên làm sao của Bạch Trân Trân càng ngày càng đậm hơn, cô cảm thấy hôm qua bản thân đã nói đầy đủ, làm sao Tần Gia Văn lại giống như không hiểu tiếng người, cứ tới tìm cô?
Người này lái xe thể thao, trang phục mặc trên người cũng không giống những người không có tiền, hơn nữa nhìn ngôn hành cử chỉ của anh ta cũng giống như người xuất thân từ gia đình có giáo dưỡng, một người như vậy sao cứ phải bất chấp quấn lấy cô để làm cái gì?
"Anh Tần, tôi lặp lại một lần nữa, chuyện hôm qua với tôi mà nói là đã qua, anh không cần làm như vậy."
Bạch Trân Trân cảm thấy Tần Gia Văn này có vẻ như nghe không hiểu tiếng người.
Mặc dù người này anh tuấn nhiều tiền, tính tình cũng được dạy dỗ rất tốt, hơn nữa còn vì chuyện ngày hôm qua liên lụy tới Bạch Trân Trân nên muốn tới nói xin lỗi với cô, nhưng đối với Bạch Trân Trân mà nói cô thực sự rất không thích người như vậy, cô luôn cảm giác trao đổi với anh ta rất là hao tổn tinh lực.
Trên mặt Tần Gia Văn lộ ra ý áy náy nồng đậm: "Tiểu thư, chuyện hôm qua là tôi không tốt, đây là quà tôi dành tặng cho cô, coi như chuộc lỗi, xin cô tha thứ cho tôi."
Vừa nói, Tần Gia Văn vừa đưa một hộp quà cho Bạch Trân Trân.
Cái hộp này nhìn thì rất mộc mạc, Bạch Trân Trân nhíu mày, nói: "Tôi nhận quà của anh thì anh sẽ không tới tìm tôi nữa?"
Tần Gia Văn chắc cũng chưa từng nhìn thấy một cô gái nào giống như Bạch Trân Trân, anh ta cười một tiếng, biểu cảm trên mặt thêm mấy phần không biết phải làm sao.
"Tiểu thư, tôi cũng không phải loại người sẽ cố tình dây dưa đó, tôi chỉ muốn biểu đạt sự áy náy của bản thân mà thôi, cô không cần phòng bị tôi như vậy đâu."
Nhưng đối với những lời này của anh ta, Bạch Trân Trân lại từ chối cho ý kiến, cô đưa tay nhận lấy quà mà đối phương đưa tới, còn thuận tay mở ra.
Đồ vật đặt bên trong hộp xuất hiện trước mặt Bạch Trân Trân, đó là một sợi dây chuyền ngọc trai màu đen xinh đẹp, dây chuyền được làm thuần bằng bạc, ngọc trai hình giọt nước màu đen lấp lánh rực rỡ dưới ánh mặt trời chiếu xuống.
Bạch Trân Trân: "..."
Người này đúng là rất hào phóng, đồ quý như vậy mà anh ta nói đưa là đưa, chẳng nhẽ người này còn là một tổng tài bá đạo ngốc bạch ngọt?
Suy nghĩ này bất ngờ lóe lên trong đầu Bạch Trân Trân, rồi nhanh chóng bị cô quên đi.
Chuyện ngày hôm qua quả thực đã tổn thương rất sâu với cô, nhận một món quà để giúp cô khôi phục lại tâm trạng cũng là bình thường.
Hơn nữa, bạn gái trước của anh ta cũng lái xe vượt đèn đỏ, Bạch Trân Trân cảm thấy điều kiện của người này chắc không kém.
"Vậy tôi sẽ nhận, cảm ơn anh, chuyện lúc trước xí xóa, tôi không so đo."
Bạch Trân Trân thoải mái cất sợi dây chuyền ngọc trai kia vào trong túi, nhìn thấy dáng vẻ này của cô, khóe miệng Tần Gia Văn cong lên, để lộ một nụ cười.
Anh ta lớn lên nhìn rất anh tuấn, là loại tướng mạo rất có quý khí, nhìn là biết được dạy dỗ từ một gia đình tốt, loại tướng mạo như này nhìn một cái là biết có gia đình nhiều tiền đào tạo mới ra được.
Bạch Trân Trân nhận quà, chuẩn bị rời đi, nhưng Tần Gia Văn vẫn đi theo sau.
Bạch Trân Trân nghiêng đầu nhìn về phía đối phương, trong mắt là ý phòng bị sáng loáng.
"Anh Tần, không phải tôi cũng đã nhận quà của anh rồi sao? Anh còn muốn như thế nào? Anh đi theo tôi làm gì? Không phải tôi đã nói rồi sao? Tôi không cần anh bồi thường."