Một người đàn ông anh tuấn như vậy nhất quyết theo đuổi cô, Bạch Trân Trân vậy mà lại chẳng có cảm xúc gì khác, chỉ cảm thấy người này rất phiền toái.
Đồ cũng đã nhận, nói xin lỗi cô cũng đồng ý rồi, người này vẫn còn dây dưa không dứt, rốt cuộc anh ta muốn làm gì đây?
Bạch Trân Trân không thích anh ta bày ra rõ rành rành trên mặt, chân mày cô cũng nhíu lại, không chịu để lộ biểu cảm vui vẻ trước mặt Tần Gia Văn.
Tần Gia Văn nhìn thấy bộ dạng này của Bạch Trân Trân, trên mặt lại lộ vẻ không biết làm sao nồng đậm: "Tiểu thư, tôi cũng không phải là người xấu, tôi chỉ cảm thấy cô rất thú vị, tôi muốn mời cô ăn bữa cơm."
Bạch Trân Trân: "Tôi ăn rồi."
Tần Gia Văn: "Tôi thực sự không phải người xấu."
Từ đầu tới cuối, trên mặt anh ta đều mang nụ cười ấm áp, bất kể Bạch Trân Trân có thái độ gì thì hình như đều không tạo được bất cứ ảnh hưởng gì với anh ta.
Nhưng Bạch Trân Trân căn bản không thèm để ý đối phương đang có thái độ gì, chân mày cô nhíu thật chặt lại, giọng nói càng lúc càng để lộ vẻ không kiên nhẫn.
"Anh Tần, không phải là tôi không muốn ăn cơm, chỉ là không muốn ăn cơm cùng với anh thôi, bình tâm lại mà nói thì dáng vẻ của anh nhìn cũng không tệ, trông cũng rất có tiền, nếu anh muốn thì Hương Giang có rất nhiều cô gái bằng lòng ăn cơm cùng với anh, nhưng trong số những người này không hề có tôi."
Bạch Trân Trân nói ra chẳng có chút khách khí nào: "Chuyện hôm qua chỉ là bất ngờ, mặc dù anh là người trong cuộc nhưng cũng là người bị hại, người thực sự làm thương tổn tới tôi là Bạch An Nhiên nhưng tôi cũng không chịu thua thiệt, tôi đã lấy lại công đạo cho bản thân ngay tại chỗ rồi."
Hôm qua cô gặp phải tai bay vạ gió là chuyện thật không đùa, nhưng đã là mỹ nữ thì làm gì có ai không gặp mấy lần tai bay vạ gió?
Kiểu chuyện vô duyên vô cớ bị liên lụy như này Bạch Trân Trân đã trải qua rất nhiều lần, nhưng lần nào cô cũng không để bản thân chịu thua thiệt.
Nhưng loại thái độ dây dưa như của đối phương hiện tại lại khiến Bạch Trân Trân cảm thấy vô cùng khó chịu.
Mặc dù Tần Gia Văn có dáng vẻ đẹp trai anh tuấn, nhìn cũng rất phong lưu nhiều tiền nhưng đối với Bạch Trân Trân mà nói, loại đàn ông nhất quyết dây dưa không buông cô ra như thế này so với đám đàn ông dầu mỡ thô bỉ cũng không có bất cứ điểm khác biệt nào.
Cô đã nói từ chối rất nhiều, rất nhiều lần rồi, nhưng đối phương không đặt lời cô nói vào trong lòng, chỉ khăng khăng làm theo ý mình làm chuyện mình muốn làm, từ một phương diện nào đó mà nói thì đây cũng chính là một loại ngạo mạn.
Mà Bạch Trân Trân lại không thích nhất là loại người ngạo mạn như thế này, lúc này khiến cô nhớ tới một vài thứ rất tệ hại.
"Anh Tần, nếu anh còn tiếp tục dây dưa với tôi, vậy có lẽ tôi buộc phải báo cảnh sát, tôi thừa nhận anh nhiều tiền lại còn đẹp trai, anh có thể đi tìm những người khác, tôi không có thời gian rảnh rỗi đóng kịch quý công tử và cô gái u tối cùng với anh!"
Hơn nữa cô cũng không phải cô gái u tối gì, cô nhìn vậy cũng là người có hơn hai trăm triệu đó, dù chỉ có một thời gian ngắn ngủi nhưng cô cũng đã từng là một phú bà, tốt nhất người này đừng dính tới cô thì tốt hơn.
Tần Gia Văn: "..."
Phát hiện Bạch Trân Trân dường như đã sinh ra hiểu lầm với mình, Tần Gia Văn vội vàng giơ tay lên, lùi về phía sau mấy bước, kéo giãn khoảng cách với Bạch Trân Trân.
Anh ta bất đắc dĩ mở miệng: "Tiểu thư, thực sự xin lỗi vì đã khiến cô bối rối, đều là tôi không tốt, rất xin lỗi."
Bạch Trân Trân nói bằng giọng không có chút khách khí nào: "Biết lỗi rồi thì anh nhanh đi đi, đứng ở chỗ này làm gì? Để lỡ thì giờ, anh làm ảnh hưởng tới tôi anh có biết không?"
Tần Gia Văn: "..."
Bạch Trân Trân không hề che giấu ý đối địch anh ta, Tần Gia Văn cũng biết cứ tiếp tục như vậy cũng không tốt, anh ta thở dài một cái, ánh mắt nhìn Bạch Trân Trân giống như nhìn một cô gái nhỏ đang tranh cãi vô lý.
"OK, sorry, tiểu thư, rất xin lỗi vì đã quấy rầy tới cô, vậy tôi đi trước, hẹn gặp lại."
Sau khi nói xong những lời này, đối phương không dừng lại lâu, anh ta xoay người rời khỏi chỗ đó.
Nhìn bóng lưng anh ta rời đi, Bạch Trân Trân lắc đầu một cái, tâm trạng vốn đang tốt đẹp cũng bị đối phương quấy rầy bay sạch sẽ.
Cô nhếch mép một cái, tâm trạng của cô rất khó chịu, muốn quay đầu trở về nhà nhưng cũng không muốn vì một người đáng ghét mà lãng phí buổi sáng sớm tuyệt vời.
"Được rồi, làm gì có ai cả đời chưa từng gặp mấy người bị bệnh thần kinh cơ chứ?"
Sau khi lầm bầm mấy câu, Bạch Trân Trân nhanh chóng điều chỉnh xong tâm trạng bản thân, quyết định quên những chuyện nhỏ nhặt không quan trọng này đi.
Cô vận động cơ thể một chút, lúc đang chuẩn bị rời đi, sau lưng lại có một giọng nói quen thuộc bất thình lình truyền tới.