"Cô Bạch."
Nghe thấy giọng nói này, Bạch Trân Trân hơi sửng sốt một chút, sau đó cô quay đầu nhìn sang, khi thấy bóng người quen thuộc kia, trên mặt Bạch Trân Trân để lộ nụ cười xán lạn.
"Trưởng khoa Ông, đúng lúc quá."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa bước nhanh về phía Ông Tấn Hoa, cô đứng yên ở vị trí trước mặt Ông Tấn Hoa, cách anh một thước, ngửa đầu nhìn đối phương.
"Trưởng khoa Ông, hôm nay anh không bận sao?"
Ông Tấn Hoa khẽ mỉm cười, ngay sau đó nói: "Cũng khá ổn, buổi sáng không có việc gì nên cứ tới đây tìm cô, kết quả hóa nghiệm của thứ đồ hôm qua cô tìm tôi làm đã có rồi."
Mắt Bạch Trân Trân sáng lên: "Có thật không?"
Vừa nói, cô giống như lại nhớ ra điều gì đó: "Anh Ông, anh ăn điểm tâm sáng chưa? Gần đây có một nhà bán điểm tâm sáng, xíu mại ở đó ăn rất ngon, anh có muốn đi nếm thử hay không?"
Ông Tấn Hoa gật đầu nói: "Được, chúng ta cùng đi."
Thấy anh đồng ý, trên mặt Bạch Trân Trân ngay lập tức để lộ nụ cười xán lạn.
Bạn tâm giao như người ta, Bạch Trân Trân cũng không thể tay không đòi kết quả từ người ta đúng không? Một bữa điểm tâm cô vẫn mời được.
Mặc dù lúc ở nhà cô đã ăn điểm tâm Trần Tiểu Sinh làm cho mình rồi nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô lại ăn một lần nữa phải không?
Đến khi hai người đi xa rồi, Tần Gia Văn mới ra khỏi khúc quanh, nhìn bóng lưng Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa đi xa, chân mày Tần Gia Văn từ từ nhíu lại.
Thái độ của Bạch Trân Trân hoàn toàn trái ngược với thái độ của cô trước Ông Tấn Hoa, điều này khiến cho tâm tình Tần Gia Văn có chút kì quái.
Anh ta tự cho rằng mình mạnh hơn Ông Tấn Hoa rất nhiều, vì sao Bạch Trân Trân lại đối diện với anh ta bằng cái thái độ đó?
Tần Gia Văn trước giờ chưa từng gặp bất lợi trên tình trường rơi vào hoài nghi chính mình, có điều anh ta nhanh chóng tìm ra được một lời giải thích hợp lý.
Anh ta đoán là do Bạch Trân Trân đã quen với Ông Tấn Hoa, cho nên mới có thái độ như vậy, chỉ cần cô quen với mình thì sẽ không giống như trước nữa.
Anh ta đứng tại chỗ một lúc, sau đó mới xoay người đi về phía chiếc xe đậu cách đó không xa.
***
Cửa hàng điểm tâm sáng Bạch Trân Trân chọn chỉ là một một cửa hàng mặt tiền rất thông thường, bên trong đương nhiên không có phòng VIP gì cả, có điều bởi vì đã qua thời gian bận rộn nhất nên trong tiệm cũng không có nhiều người.
Bạch Trân Trân gọi một bàn đồ ăn lớn đầy ắp, sau đó đem tất cả những món tự nhận là ngon nhất bày trước mặt Ông Tấn Hoa.
Nhìn hủ tiếu cuộn và bánh chẻo tôm bày trước mặt mình, khóe miệng Ông Tấn Hoa cong lên.
"Cô còn nhớ tôi thích ăn những thứ này."
Thực ra số lần hai người ăn cơm chung không thể coi là quá nhiều, đúng là làm khó Bạch Trân Trân còn nhớ khẩu vị của anh.
Bạch Trân Trân cười một tiếng, trả lời: "Trí nhớ của tôi từ trước tới nay đều rất tốt, anh mau mau nếm thử một chút đi, mùi vị đồ ăn nhà bọn họ cũng rất tốt, tôi và Tiểu Sinh thường xuyên tới đây ăn."
Ông Tấn Hoa gật đầu một cái, cầm đũa lên nhanh chóng ăn.
Bạch Trân Trân không hề lừa gạt anh chuyện này, mùi vị của những thứ thức ăn này đều rất tốt, hoàn toàn phù hợp với khẩu vị của Ông Tấn Hoa, anh nhanh chóng ăn hơn phân nửa số đồ ăn đặt trước mặt mình.
Còn tốc độ ăn của Bạch Trân Trân lại chậm hơn một chút, cô ung dung thong thả ăn các món ăn, trông còn rất lịch sự.
Ông Tấn Hoa ngẩng đầu nhìn về phía bạch trên trân: "Cô Bạch, cô đã ăn rồi hả."
Lúc trước cứ mỗi lần anh ăn cơm cùng với Bạch Trân Trân, cô đều ăn như gió cuốn mây tan, tốc độ cực nhanh, hôm nay tốc độ ngược lại chậm hơn so với thường ngày rất nhiều.
Bạch Trân Trân gật đầu một cái, trả lời: "Đúng, ăn rồi, là Tiểu Sinh làm, có điều tôi chưa ăn no, còn có thể ăn cùng anh."
Thái độ của cô rất tự nhiên, giống như thể cô ăn cùng Ông Tấn Hoa cũng không phải vì phòng Ông Tấn Hoa ăn một mình lúng túng.
Nhìn Bạch Trân Trân như vậy, nụ cười trên mặt Ông Tấn Hoa làm cách nào cũng không đè xuống được nữa.
Dựa vào khe hở mà những lời này mở ra, hai người cứ thế hàn huyên câu được câu chăng.
Nói qua nói lại, Ông Tấn Hoa hết sức tự nhiên chuyển đề tài sang người đàn ông vừa mới thấy kia.
"Cô Bạch, người đàn ông vừa mới nói chuyện với cô là người đã đưa cô về tối hôm qua sao?"
Bạch Trân Trân: "... hả?"
Cô cắn một nửa miếng bánh chẻo nhân tôm, mờ mịt nhìn sang Ông Tấn Hoa: "Anh nói gì cơ?"
Người đàn ông tối hôm qua đưa cô về nhà? Sao cô không nhớ có chuyện này cơ chứ?
Ông Tấn Hoa hết sức tự nhiên nói: "Tối ngày hôm qua lúc tôi gọi điện thoại cho Tiểu Sinh, là anh ấy nói anh ấy nhìn từ chỗ cửa sổ xuống thấy có người đàn ông đưa cô về."
Nhờ sự nhắc nhở của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân nhất thời nhớ lại một mảnh kí ức, tối hôm qua quả thực Trần Tiểu Sinh có đề cập chuyện này với bạch trên trên, có điều khi đó cô đã quá là mệt mỏi, ù mờ đáp một tiếng rồi rơi vào giấc mộng.