Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 677 - Chương 677:

 Chương 677: Chương 677: Chương 677:

Có điều hiện giờ Ông Tấn Hoa nói một chút cô lại nhớ tới có chuyện như vậy đã xảy ra.

"Anh nói đến Tần Gia Văn à, tôi bị xui xẻo thôi, tôi kể cho anh nghe..."

Nhắc tới người đàn ông tự cho là đúng tên Tần Gia Văn đó, Bạch Trân Trân một bụng lửa nóng, cô nhịn không được phản bác lại Ông Tấn Hoa.

Vì vậy Ông Tấn Hoa giờ mới biết tối qua Trần Tiểu Sinh nói có người đưa Bạch Trân Trân về nhà, cô ăn cơm cùng người khác rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì.

Biết chân tướng sự việc rồi, cơn nghẹn cả đêm không xuôi của Ông Tấn Hoa cuối cùng cũng tan đi.

"Cho nên cái người tên Tần Gia Văn vừa rồi lại tới dây dưa với cô đúng không?"

Bạch Trân Trân gật đầu một cái, nói bằng giọng bực bội: "Đúng vậy, tôi cũng không biết anh ta nghĩ như thế nào, chuyện hôm trước đã qua rồi, tối hôm qua anh ta cũng đã tới tỏ ý áy náy với tôi rồi, không ngờ hôm nay lại chạy tới xin lỗi tôi, còn cố tình đưa cho tôi một món quà."

Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa thở dài một hơi, nhỏ giọng thầm thì một câu: "Tôi cảm thấy anh ta đang muốn tán tỉnh tôi..."

Có điều sau khi nói ra lời này, Bạch Trân Trân lại cảm thấy có chút không thỏa đáng lắm, cô ho khan một tiếng, bắt đầu có chiều hướng vòng vo.

"Tôi cũng không muốn có dính dáng gì tới anh ta, người như vậy đại diện cho sự phiền toái, lôi kéo chung một chỗ với bọn họ sẽ có những phiền toái vô cùng vô tận tìm tới cửa, tôi cũng không muốn dây dưa nhiều lời với anh ta..."

Ông Tấn Hoa cười nói: "Cho nên đây chính là lý do cô từ chối anh ta không chút do dự?"

Bạch Trân Trân gật đầu một cái, đột nhiên cô giống như muộn màng phát giác ra điều gì đó, cô kinh ngạc ngẩng đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa.

"Trưởng khoa Ông, chẳng lẽ vừa rồi anh đã nhìn thấy toàn bộ quá trình?"

Ông Tấn Hoa: "... không sai."

Bạch Trân Trân: "..."

Không phải chứ, Ông Tấn Hoa vừa rồi thấy cô bị Tần Gia Văn níu kéo nhưng anh lại không ra mặt ngăn cản?

Không biết tại sao, trong lòng Bạch Trân Trân đột nhiên sinh ra một cảm giác không được thoải mái, cô cau mày nhìn chằm chằm Ông Tấn Hoa, dù không biết rốt cuộc cái cảm giác không thoải mái đó vì sao mà tới, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc cô nói ra sự không thoải mái của mình.

"Trưởng khoa Ông, nếu anh đã thấy người đó đang làm phiền tôi thì tại sao anh không ra tay ngăn cản một chút? Anh cứ đứng bên cạnh nhìn vậy sao?"

Lúc cô nói ra những lời này, giọng cũng đã không được ôn hòa cho lắm, toàn bộ quá trình nhìn Ông Tấn Hoa, chân mày của cô nhíu lại, lúc này bộc lộ ưu tư của cô ra ngoài một cách hoàn mỹ.

Ông Tấn Hoa giải thích: "Tôi vừa mới tới dưới nhà cô liền thấy anh ta tới gặp cô, bởi vì khoảng cách quá xa nên tôi cũng không biết hai người đang nói gì."

Lời Trần Tiểu Sinh nói tối ngày hôm qua còn để lại vết trong lòng Ông Tấn Hoa, lúc đó anh không biết tất cả chỉ là hiểu lầm, từ góc độ đó của anh cũng chỉ có thể nhìn thấy nụ cười ấm áp Tần Gia Văn mang trên khuôn mặt cùng với Bạch Trân Trân nhận lễ vật mà đối phương đưa tới.

Khi đó Ông Tấn Hoa căn bản không biết mình nên lấy thân phận gì, dáng vẻ như thế nào để ra mặt ngăn cản.

Anh cho rằng giữa mình và Bạch Trân Trân có gì đó khác biệt nhưng chính anh cũng không thể chắc chắn phần khác biệt này là do anh tự mình đa tình, hay là thực sự không giống.

Nếu như người đàn ông kia thực sự là bạn trai của Bạch Trân Trân, nếu anh tùy tiện ra mặt có lẽ sẽ tạo thành hiểu lầm giữa hai người bọn họ, nếu thực sự tới đoạn đó thì người lại sẽ mang tới rất nhiều phiền toái không cần thiết.

Cho nên anh chờ tới lúc Tần Gia Văn rời đi rồi mới xuất hiện trước mặt Bạch Trân Trân.

Nếu anh sớm biết người kia đang quấy rầy Bạch Trân Trân, anh nhất định sẽ xuất hiện bên cạnh Bạch Trân Trân từ sớm, kiên định ngăn cản trước mặt cô.

Không hiểu sao, giọng nói của Ông Tấn Hoa lại càng nặng nề hơn: "Cô Bạch, tôi cho rằng đó là bạn trai của cô, nếu lúc ấy tôi đứng ra sợ là bạn trai cô sẽ hiểu lầm."

Bạch Trân Trân: "..."

Cô dùng vẻ mặt tế nhị nhìn Ông Tấn Hoa: "Cũng chỉ vì cái này thôi?"

Ông Tấn Hoa gật đầu: "Cũng chỉ vì cái này."

Bạch Trân Trân không nói rõ được lúc này mình cảm giác như thế nào, cô cảm thấy có chỗ nào quái lạ nhưng không nói ra được chỗ nào quái dị.

Bầu không khí vốn rất hòa hợp, bởi vì hai người giữ im lặng, liền rơi vào một loại cảm giác kì dị.

"Cô Bạch..."

Hồi lâu sau vẫn là Ông Tấn Hoa chủ động phá vỡ cảm giác trầm mặc kia, anh vừa mới mở miệng, Bạch Trân Trân đã cắt ngang lời anh.

"Cái đó, trưởng khoa Ông, chúng ta đã quen biết nhau lâu như vậy rồi, đã quen thân như vậy, anh gọi tôi Trân Trân là được, cô Bạch cái gì đó quá là khách khí."

Lúc trước Bạch Trân Trân ngược lại không có những cảm giác gì khác, nhưng ngay vừa rồi, khi Ông Tấn Hoa gọi cô là cô Bạch, Bạch Trân Trân nghe thế nào cũng cảm thấy không được tự nhiên, họ đã biết lâu như vậy rồi, anh vẫn còn cô Bạch ngắn cô Bạch dài, nghe rất không thân thiết.

Bình Luận (0)
Comment