Bạch Trân Trân cảm thấy nhất định là do vừa rồi Tần Gia Văn cứ tiểu thư ngắn tiểu thư dài gọi cô nên mới để cô sản sinh ra cảm xúc mãnh liệt như thế.
Nhất định là như vậy.
"Trưởng khoa Ông, tôi..."
Lần này đổi thành Ông Tấn Hoa cắt ngang lời Bạch Trân Trân: "Trân Trân, cô có thể gọi tôi là A Hoa."
Vừa nói, anh vừa nở nụ cười ôn nhu với Bạch Trân Trân: "Dù sao chúng ta đã biết nhau lâu như vậy rồi, tôi gọi cô là Trân Trân, cô gọi tôi A Hoa là được."
Bạch Trân Trân ho khan một tiếng, sau đó gật đầu một cái: "Được, A Hoa."
Bạch Trân Trân vốn còn cho rằng đổi xưng hô khác cô sẽ cảm thấy không quen, có điều rất nhanh cô đã phát hiện ra bản thân mình suy nghĩ nhiều, so với trưởng khoa Ông thì gọi là A Hoa khiến cho người ta cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
"Đúng rồi A Hoa, kết quả kiểm nghiệm nói như thế nào?"
Nói đến chuyện nghiêm túc, cảm giác sợ hãi không giải thích được xuất hiện trước đó bị Ông Tấn Hoa ép xuống, anh nghiêm mặt nói: "Trong viên kẹo cô đưa cho tôi xuất hiện một lượng lớn barbital, bên cạnh số lượng lớn barbital còn xuất hiện một vài chất thuốc hóa học khác..."
Barbital còn được gọi là Lỗ Thước, loại thuốc này vốn dùng để an thần và thôi miên nhưng không thể dùng lâu dài, nếu không sẽ dẫn tới toàn thân không có sức lực, nôn mửa, nhức đầu đủ các loại tác dụng phụ.
Hàm lượng barbital trong những viên kẹo mà Bạch Trân Trân giao cho anh đã vượt ngưỡng nghiêm trọng, sau khi sử dụng sẽ phát sinh rất nhiều tác dụng không tốt đối với cơ thể con người.
Những nội dung mà Ông Tấn Hoa nói tới đều dính tới những chỗ mà phạm vi kiến thức của Bạch Trân Trân không thấy được, cô nhíu mày một cái, mở miệng hỏi: "Cho nên loại thuốc này sẽ khiến cho con người ta mất trí nhớ rồi quên đi chuyện mình đã làm?"
Trước đó hai người Cổ Anh Hùng và Trần Tiểu Sinh cùng mất trí nhớ, một người quên rằng mình đã ra ngoài ăn bữa khuya với Cổ Anh Hùng, người còn lại quên mất mình sử dụng găng tay cao su lưu lại rất nhiều dấu tay trên người Trần Tiểu Sinh.
Hơn nữa lúc bọn họ nói những lời này, biểu cảm cũng vô cùng chân thành, không thấy được mảy may dấu vết nói láo nào.
Sau đó Cổ Anh Hùng lại định cho Bạch Trân Trân ăn những viên kẹo này cho nên cô mới nảy sinh hoài nghi, thu những viên kẹo này lại.
Con hồ ly tinh lông hồng kia, còn cả Cổ Anh Hùng đều thể hiện biết sự tồn tại của người đứng sau mọi chuyện, kẻ giật dây đằng sau chắc cũng biết Bạch Trân Trân bây giờ có tay nghề huyền học nên mới mượn những thứ chất hóa học này để hạ thủ với Bạch Trân Trân.
Sau khi nghe Bạch Trân Trân nói như vậy, Ông Tấn Hoa gật đầu một cái, trả lời: "Tác dụng phụ của barbital rất nhiều, nếu lượng dùng vượt qua mức cho phép sẽ ảnh hưởng tới trí nhớ của con người khiến con người xuất hiện các loại triệu chứng mất trí nhớ, hơn nữa loại thuốc này có hiệu quả phụ trợ thôi miên cũng có thể thay đổi trí nhớ của con người."
Có người thôi miên?
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân thoáng thay đổi, trong đầu có ý nghĩ nào đó vụt qua thật nhanh, cô định bắt lấy tia sáng chợt lóe lên đó nhưng cuối cùng vẫn thất bại.
"Trân Trân, cô không có chuyện gì chứ?"
Phát hiện biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân không đúng lắm, Ông Tấn Hoa hơi khom người về phía đó, hết sức tự nhiên đưa tay sờ trán cô một cái.
Nhiệt độ chỗ da chạm vào hết sức bình thường, lúc này Ông Tấn Hoa mới thở phào nhẹ nhõm, ngay sau đó anh phát hiện ra mình vừa làm cái gì, vẻ mặt anh lạnh đi, vội vàng lùi lại, có chút lúng túng nhìn sang phía Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, thật xin lỗi, tôi không phải cố ý đâu, vừa rồi là tôi lo lắng quá mức, hy vọng cô không để ý..."
Bạch Trân Trân nghe vậy liền khoát tay với Ông Tấn Hoa, hiển nhiên là không thèm để ý tới hành vi, cách ứng xử vừa rồi của anh.
"Không có gì, tôi biết không phải anh cố ý."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa xoa xoa mi tâm, đầu ngón tay vô thức vẽ vẽ viết viết trên bàn, cô luôn cảm giác mình thực sự giống như đã bỏ qua thứ gì đó, nhưng bởi vì thiếu sót một vòng mấu chốt nhất nên dù có làm thế nào cô cũng không thể xâu chuỗi tất cả những thứ này lại với nhau.
Nhìn Bạch Trân Trân rơi vào trầm tư, Ông Tấn Hoa cũng không có ý định quấy rầy cô mà lẳng lặng ngồi chờ ở một bên.
Một hồi suy tính này của Bạch Trân Trân là nửa giờ, đến khi cô tỉnh hồn trở lại, thức ăn trên bàn trước mặt đã cạn không.
Cô hơi sững sờ, ngượng ngùng nói: "A Hoa, rất xin lỗi, rõ ràng là tôi mời anh ăn cơm nhưng lại bỏ anh một mình ở chỗ này, đều là tôi không tốt, rất xin lỗi anh."
Cô cũng không nghĩ mình tính toán mọi chuyện lại mất một thời gian lâu như vậy, rõ ràng lần nào cũng sắp chạm tới điểm mấu chốt rồi nhưng bởi vì thiếu sót chỗ quan trọng nào đó mà cô vẫn không nắm được đầu mối.
Sau khi nghĩ tới nghĩ lui, tâm trạng Bạch Trân Trân khó tránh khỏi có chút phiền não, ưu tư trên mặt cô tự nhiên cũng lộ ra vài phần.
Ông Tấn Hoa cười nói: "Không sao đâu, tôi có lúc cũng gặp phải chuyện nghĩ không ra, lúc đó sẽ thả lỏng một chút trước, có lẽ chờ một thời gian tôi cũng sẽ tự động nghĩ thông suốt."