Linh cảm chợt lóe lên, muốn bắt được nó cũng không dễ dàng như vậy, rất nhiều chuyện đều chỉ kém một bước vào cửa thôi, anh cũng không biết thứ làm Bạch Trân Trân cảm thấy khốn khổ như vậy rốt cuộc là cái gì, nhưng chuyện này cũng không gây ảnh hưởng tới việc anh trấn an cô.
Dưới sự trấn an của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân cũng từ từ tỉnh táo lại, ngay sau đó cô phát hiện ra mình lại tự chui đầu vào ngõ cụt.
Dù sao thông qua chuyện lần này cô cũng đã lấy được không ít tin tức hữu dụng, đối phương có rất nhiều đắn đo nên nhất định phải vòng vèo tiến hành mọi chuyện.
Anh ta càng vòng vèo nhiều thì lại càng chứng tỏ đối phương có rất nhiều chỗ cố kị.
Chỗ cố kị của đối phương càng nhiều thì đối với Bạch Trân Trân mà nói, đó cũng là một chuyện tốt, dù sao địch trong tối cô ngoài sáng, cố kị càng nhiều thì cô càng dễ điều tra chân tướng.
Bởi vì Bạch Trân Trân đã nói mình muốn mời khách nên cuối cùng người đi tính tiền là cô, lúc ra khỏi cửa hàng điểm tâm, nhiệt độ bên ngoài đã tăng cao hơn rất nhiều, Bạch Trân Trân vốn định đi công viên nhưng bây giờ ngoài trời nóng như vậy cô cũng mất hứng.
Có điều vất vả lắm mới ra ngoài một chuyến, Bạch Trân Trân cũng không muốn về nhà lắm.
Cô duỗi người, vận động thân thể một chút sau đó nghiêng người nhìn về phía Ông Tấn Hoa đứng bên cạnh.
"A Hoa, hôm nay anh phải đi làm à?"
Ông Tấn Hoa hơi sững sờ, sau đó anh lắc đầu một cái, nói: "Hôm nay tôi nghỉ."
Chuyện nên làm anh cũng đã thức đêm làm xong hết từ ngày hôm qua, hôm nay nghỉ ngơi một ngày cũng hoàn toàn không thành vấn đề.
Bạch Trân Trân nghe vậy mắt sáng lên ngay lập tức: "Vừa hay tôi cũng không có việc gì, bằng không chúng ta tới thủy cung đi dạo một vòng?"
Rãnh rỗi thì cũng rảnh rỗi rồi, chẳng bằng ra ngoài đi dạo một chút, thả lỏng tâm tình một chút, nói không chừng vấn đề quấy nhiễu cô có thể được giải quyết rõ ràng.
Ông Tấn Hoa không do dự gật đầu đồng ý: "Được."
Bạch Trân Trân cúi đầu quan sát trang phục mình đang mặc: "Có điều anh phải chờ tôi một chút, tôi phải quay về nhà thay quần áo."
Ông Tấn Hoa lại không cần phải thay quần áo, lúc anh tới đã tắm qua ở sở cảnh sát, đổi toàn thân quần áo thường, còn Bạch Trân Trân lúc ra ngoài chỉ định đi dạo một vòng ở công viên bên cạnh, vì vậy cũng không chú trọng ăn mặc.
Ông Tấn Hoa nghe vậy liền quan sát qua trang phục của Bạch Trân Trân: "Cô mặc như vậy rất đẹp."
Bạch Trân Trân rất xinh đẹp, bất kể quần áo kiểu gì khi được mặc trên người cô đều vô cùng đẹp.
Bạch Trân Trân a một tiếng, đáp lời anh: "A Hoa, anh chưa từng có bạn gái đúng không?"
Ông Tấn Hoa cũng không biết tại sao Bạch Trân Trân lại bất thình lình hỏi chuyện này, nhưng anh vẫn trả lời đàng hoàng: "Quả thật là không có."
Ông Tấn Hoa vừa được hai mươi bảy tuổi, quả thực vẫn chưa từng yêu đương, trong phương diện này anh là số không.
Đương nhiên dựa vào điều kiện của anh cũng không phải không thể tìm được bạn gái, có điều hình như anh khá là thiếu nền tảng ở phương diện này, cô gái ở cùng anh cuối cùng cũng sẽ dán cho Ông Tấn Hoa một cái nhãn không thú vị.
Nên Ông Tấn Hoa làm chó độc thân đã hai mươi bảy năm.
Bạch Trân Trân: "... khó trách, anh như vậy quả thực cũng rất khó có thể có bạn gái."
Trong ánh nhìn tò mò tìm kiếm mờ mịt của Ông Tấn Hoa, Bạch Trân Trân cười nói: "Con gái ra ngoài vì những tình huống khác nhau thì quần áo mặc trên người đương nhiên cũng không giống nhau, đương nhiên tôi biết tôi mặc cái gì cũng đẹp hết, nhưng một mình đi thể dục với cùng người khác đi thủy cung có thể mặc quần áo giống nhau hay sao?"
Ông Tấn Hoa hình như đã mơ hồ get được ý của Bạch Trân Trân, nhưng anh lại cảm thấy có vẻ như mình đã suy nghĩ nhiều rồi.
Bạch Trân Trân: "..."
Cô vỗ bả vai Ông Tấn Hoa một cái, nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Tốt rồi, chuyện nghĩ không hiểu thì đừng nghĩ nữa, anh ở trong xe dưới lầu chờ tôi, tôi sẽ xuống rất nhanh thôi."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa phất phất tay với Ông Tấn Hoa, bước chân nhanh nhẹn chạy về phía tòa nhà đồ sộ.
Ông Tấn Hoa nhìn bóng lưng của Bạch Trân Trân, khóe miệng không tự chủ được mà vểnh lên.
Anh cảm giác có thứ gì đó hình như đang biến hóa, mà sự biến hóa này còn khiến anh cảm thấy rất vui vẻ.