Bạch Trân Trân nghỉ phép, Trần Tiểu Sinh cũng được hưởng ké, đương nhiên là không phải đi làm.
Buổi sáng Bạch Trân Trân đi ra ngoài tập thể dục, Trần Tiểu Sinh vốn ở nhà làm việc nhà, chờ đến lúc sửa soạn xong hết thảy, anh ta liền làm ổ trên sofa xem đĩa CD.
Đang nhìn tới mê mẩn thì tiếng cửa phòng mở ra vang lên, Trần Tiểu Sinh nghiêng đầu nhìn sang, khi trông thấy Bạch Trân Trân vội vàng đi vào, mới nói.
"Sư phụ, cô đã về rồi đấy à?"
Nhưng Bạch Trân Trân cũng không trả lời anh ta mà đi vào trong phòng giống như một trận gió quạt vào mặt.
Trần Tiểu Sinh: "... Hả? Sư phụ như này là sao đây?"
Anh ta nhỏ giọng thầm thì một câu, ngược lại cũng không nghĩ gì nhiều, tiếp tục nhìn chằm chằm vào màn hình TV, vừa xem vừa phát ra tiếng cười ha ha ha ngây ngô.
Qua không bao lâu, cửa phòng một lần nữa mở ra, Bạch Trân Trân mặc một chiếc váy hai dây màu xanh đen rồi đi từ trong phòng ra.
Cô chải tóc lên, một lần nữa trang điểm, toàn thân nhìn càng lộng lẫy động lòng người hơn.
Sự chú ý của Trần Tiểu Sinh chuyển lên người Bạch Trân Trân, khi nhìn thấy phong cách lối ăn mặc của sư phụ nhà mình, Trần Tiểu Sinh có chút sửng sốt, ngay sau đó anh ta búng người dậy, đứng lên từ ghế salon.
"Sư phụ, cô ăn mặc xinh đẹp như vậy là chuẩn bị đi ra ngoài hẹn hò hay sao? Cô đi hẹn hò với ai? Cùng người đàn ông ăn cơm chung với cô tối hôm qua hay sao?"
Trần Tiểu Sinh đi vòng quanh Bạch Trân Trân mấy vòng, giơ ngón cái lên với cô: "Sư phụ, cô còn xịt nước hoa nữa đúng không? Cái túi ngọc trai nhỏ này thật là đẹp, nhưng nó không chứa nổi vài lá bùa đúng không? Sư phụ, không phải cô thực sự muốn đi hẹn hò với người khác chứ?"
Người này luyên thuyên liến thoắng hỏi một đống chuyện, bạch tân trân bất đắc dĩ mở miệng nói: "Cái gì mà hẹn hò với không hẹn hò, anh suy nghĩ nhiều rồi, tôi chỉ đi thủy cung với A Hoa mà thôi."
Lúc trước Bạch Trân Trân khăng khăng gọi Ông Tấn Hoa là trưởng khoa Ông cho nên Trần Tiểu Sinh căn bản chưa thể liên hệ A Hoa trong miệng Bạch Trân Trân với Ông Tấn Hoa.
Có điều sư phụ nhà mình ăn mặc đẹp đẽ như vậy, dáng vẻ chắc chắn là muốn đi ra ngoài hẹn hò với người khác, trong lòng Trần Tiểu Sinh đột nhiên nảy sinh cảm giác nguy cơ ập đến.
"Sư phụ, tôi cảm thấy cô đi một mình chắc chắn không an toàn lắm, tôi muốn đi cùng với cô."
Sư phụ đẹp như vậy, lại trẻ tuổi như thế, dù bắt quỷ thu phục yêu quái rất ra dáng nhưng ai biết ánh mắt nhìn đàn ông của sư phụ anh ta rốt cuộc có ổn không?
Làm đồ đệ duy nhất của sư phụ, Trần Tiểu Sinh cảm thấy việc đáng làm thì mình ăn phải làm, anh ta phải đi kề cận sư phụ.
Bạch Trân Trân ghét bỏ đẩy Trần Tiểu Sinh đang lại gần ra: "Ở nhà xem CD của anh cho tốt đi, không phải anh nói không định ra cửa hay sao?"
Trần Tiểu Sinh sống chết không sờn ỷ lại sáp tới gần: "Tôi không muốn ra khỏi cửa nhưng đây là lần đầu tiên sư phụ hẹn hò, tôi cảm thấy mình vẫn phải đi theo thôi, thân làm đồ đệ tôi nhất định phải bảo vệ sư phụ của mình!"
Bạch Trân Trân: "..."
Trần Tiểu Sinh làm Bạch Trân Trân dở khóc dở cười, cô nói bằng giọng bất đắc dĩ: "Tôi cùng đi ra ngoài với trưởng khoa Ông, anh cảm thấy tôi có thể gặp phải nguy hiểm gì?"
Trần Tiểu Sinh: "... A? Không phải cô nói muốn đi thủy cung cùng với A Hoa hay sao?
Tại sao lại đổi thành trưởng khoa Ông rồi?"
Biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân tỏ ý một lời khó nói hết: "Cô nói sao? Ông Tấn Hoa, trưởng khoa Ông, nhưng lại là A Hoa?"
Trần Tiểu Sinh: "..."
Không biết tại sao rõ ràng là một xưng hô rất bình thường nhưng không biết Trần Tiểu Sinh nghĩ gì, một suy nghĩ hết sức vi diệu xông lên đầu.
"Sư phụ, cô với trưởng khoa Ông, chẳng nhẽ hai người..."
Không phải như anh ta tưởng tượng chứ? Sư phụ anh ta và trưởng khoa Ông?
Trần Tiểu Sinh hồi tưởng lại dáng vẻ của Ông Tấn Hoa, lập tức lắc đầu một cái, cảm thấy anh và sư phụ của anh ta không xứng đôi.
"Sư phụ, tôi nhất định phải đi cùng cô, tôi phải bảo vệ cô, sư phụ, cô nghe tôi nói..."
Trần Tiểu Sinh định thuyết phục Bạch Trân Trân để mình đi theo cô, nhưng cuối cùng lại bị Bạch Trân Trân bác bỏ một cách vô tình.
"Không cần, một mình tôi đi là được, anh ngoan ngoãn đợi ở nhà đi."
Vừa nói, Bạch Trân Trân vừa đổi sang đôi giày màu đen gót nhọn, đưa lưng về phía anh ta rồi đi ra cửa.
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Rõ ràng là một cảnh tượng rất bình thường nhưng không biết tại sao, trong đầu Trần Tiểu Sinh hết lần này tới lần khác dấy lên vô số nội dung kì quái.
Cho nên dù Bạch Trân Trân không cho phép Trần Tiểu Sinh đi theo nhưng anh ta vẫn không nghe lời Bạch Trân Trân.
Ông Tấn Hoa đợi dưới tầng không bao lâu đã thấy bóng Bạch Trân Trân xuất hiện trước mặt anh.
Nhìn Bạch Trân Trân đã thay đổi lối ăn mặc, đôi mắt Ông Tấn Hoa sáng lên trong nháy mắt, ánh mắt anh giằng co trên người Bạch Trân Trân, làm thế nào cũng không nhìn đi chỗ khác được.
Đến khi Bạch Trân Trân đi tới trước mặt anh ta, Ông Tấn Hoa không nhịn được mở miệng.
"Trân Trân, hôm nay cô thật xinh đẹp."
Bạch Trân Trân cười mỉm, nói bằng giọng ôn tồn: "Tôi có ngày nào không đẹp?"
Vừa nói, cô liền mở cửa xe, ngồi ở vị trí bên cạnh ghế lái.
Lúc này Ông Tấn Hoa mới tỉnh lại từ trong mộng, xoay người đi lên xe.
Kết quả xe vừa mới chạy, Trần Tiểu Sinh vụt tới như một trận gió, anh ta ngăn bên cạnh xe, lớn tiếng hét.
"Trưởng khoa Ông, tôi cũng phải đi cùng!!!"