Trần Tiểu Sinh chặn phía trước xe, bởi vì chạy quá mau, trên trán đổ đầy mồ hôi, nhưng dù vậy, anh ta vẫn không muốn tránh ra, cứ vậy trừng to mắt nhìn Ông Tấn Hoa.
Còn Ông Tấn Hoa vô thức nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Trân Trân, anh ấy sao vậy?"
Bạch Trân Trân: "Anh có thể hiểu là tư tưởng che chở con cái không thể giải thích được."
Vừa rồi rõ ràng cô đã nói rất rõ với Trần Tiểu Sinh, nhưng Trần Tiểu Sinh vẫn khư khư cố chấp ngăn cô lại, nhất định phải theo cùng.
Người đã chạy đến đây luôn rồi, Bạch Trân Trân còn có thể làm sao? Cũng đâu thể thật sự vứt người ở ngoài mặc kệ chứ?
Ông Tấn Hoa hạ kính xe xuống, hô một câu ra bên ngoài.
"Anh Tiểu Sinh, anh lên xe đi."
Trần Tiểu Sinh thấy Ông Tấn Hoa lên tiếng, bèn bắt đầu cười ha ha, anh ta chạy cực nhanh đến cửa sau, kéo cửa ghế sau ra.
Ước chừng là bởi vì nguyên nhân chột dạ, sau khi lên xe, Trần Tiểu Sinh thành thành thật thật ngồi ở chỗ ngồi phía sau, ngay cả nói chuyện với Bạch Trân Trân cũng không dám.
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh một cái, sâu xa nói: "Không phải lá gan của anh rất lớn sao? Sao bây giờ lên xe rồi lại một câu cũng không dám nói với tôi?"
Đã nói bảo anh ta không cần đi theo, người này còn nhất quyết phải đi theo, coi là lên xe giả ngoan, thì có thể xóa bỏ chuyện lúc trước sao?
Trần Tiểu Sinh trung thực như chim cút, nhỏ giọng nói: "Sư phụ, xin lỗi, tôi sai rồi..."
Nhưng miệng thì anh ta nói mình sai rồi, nhưng cái mông tựa như được hàn tại chỗ ngồi, có làm sao cũng không chịu nhúc nhích chút nào.
Bạch Trân Trân sắp bị tên này chọc tức tới cười.
Biết sai rồi, nhưng có chết không sửa đúng không?
"Trân Trân, anh Tiểu Sinh cũng là lo lắng cho cô, cô đừng so đo với anh ta."
Thấy Bạch Trân Trân sắp tức giận, Ông Tấn Hoa vội vàng mở miệng làm dịu cảm xúc của cô.
Bạch Trân Trân quay đầu, ngoài cười nhưng trong không cười mà nhìn Trần Tiểu Sinh, nhẹ giọng nói một câu.
"Chờ tôi về sẽ xử lý anh sau."
Có điều khi cô quay đầu nhìn về phía Ông Tấn Hoa, lại là dáng vẻ mỉm cười: "Anh Hoa, lái xe đi."
Nụ cười của Bạch Trân Trân rất dịu dàng, dường như có gì đó khác biệt với cô của thường ngày, Ông Tấn Hoa nhìn Bạch Trân Trân thế này, môi cong hơn một chút, anh nhẹ gật đầu với Bạch Trân Trân, đạp xuống chân ga.
Trần Tiểu Sinh ngồi ở hàng sau: "..."
Nhất thời xúc động đi theo, quyết tâm muốn làm con kỳ đa, nhưng bây giờ thấy điệu bộ đó của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh có hơi sợ sệt.
Có vẻ như anh ta đã đắc tội sư phụ của mình... Chắc Bạch Trân Trân sẽ không xử lý anh ta quá nặng đâu?
Trong lòng của anh ta lo lắng bất an, nhưng vẫn ráng chống đỡ thẳng lưng ngồi ở ghế sau.
Bởi vì sợ trực diện với ánh mắt của Bạch Trân Trân, Trần Tiểu Sinh quay đầu nhìn về ra ngoài cửa sổ.
Đoạn đường đến cửa cao ốc Xương Mậu có chút hẹp, tốc độ xe không nhích lên được, lúc Trần Tiểu Sinh nhìn ra ngoài, vừa hay bắt gặp Cầu Quốc Hoa đứng ở cách đó không xa.
Khi thấy Cầu Quốc Hoa, Trần Tiểu Sinh không khỏi có hơi sửng sốt. Bởi vì hiện tại vẻ mặt của Cầu Quốc Hoa rất kỳ lạ, ông đang nhìn theo một phương hướng nào đó, vẻ mặt khốn khổ thâm hận, nhưng góc độ này của Trần Tiểu Sinh thì không nhìn thấy rốt cuộc Cầu Quốc Hoa đang nhìn thứ gì.
Chỉ là rất nhanh xe đã được lái đi, Trần Tiểu Sinh không kịp gọi Cầu Quốc Hoa thì bóng dáng của ông đã mất tăm.
Trần Tiểu Sinh gãi đầu một cái, nhìn về phía Bạch Trân Trân ngồi phía trước: "Sư phụ, tôi vừa mới nhìn thấy chú Cầu, ông ấy có chút là lạ."
Hình ảnh vừa mới nhìn thấy khiến cho Trần Tiểu Sinh cảm thấy rất bất an, anh ta lập tức đã quên đi dáng vẻ đáng sợ trước đó của Bạch Trân Trân, vội vàng nói.
"Sư phụ, tôi cảm thấy ông ấy..."
Trần Tiểu Sinh nói, nhưng sau khi ánh mắt đụng phải Bạch Trân Trân, thấy biểu cảm của cô, Trần Tiểu Sinh giống như gà mái bị kẹp cổ, những lời còn lại cuối cùng không nói ra được.
Bạch Trân Trân cười nhạo một tiếng, giống như đang cười nhạo Trần Tiểu Sinh, sau đó bình tĩnh quay đầu đi, không nhìn anh ta nữa.
Trần Tiểu Sinh: "..."
Bây giờ nếu anh ta nhảy xe, không biết còn kịp hay không...
***
Hôm nay không phải ngày thứ bảy, người của thủy cung đúng là không có quá nhiều, Ông Tấn Hoa mua ba tấm vé, sau khi ba người kiểm vé và thông qua, cùng tiến vào thủy cung.
Trước đó bởi vì công việc quá bận rộn, cộng thêm bạn bè tốt đều không ở gần, Bạch Trân Trân rất ít khi hẹn ra ngoài với người khác. Tính ra, đây cũng là lần đầu hẹn hò đường đường chính chính của cô mấy năm gần đây... Nếu như có thể bỏ qua cái đuôi nhỏ đi theo phía sau.