Nét mặt của Bạch Trân Trân không giống như đang nói đùa, anh ta bị hù dọa rồi, anh ta chỉ muốn ngăn cản Bạch Trân Trân yêu đương mà thôi, không muốn ngay cả sư phụ mình cũng đánh mất.
Anh ta không dám nói lời nào, thế là giơ tay lên tạo dáng đầu hàng, sau đó ủ dột rời đi.
Nhìn Trần Tiểu Sinh đã đi xa, Bạch Trân Trân thở hắt ra, cô sửa sang lại váy của mình, dáng điệu yểu điệu đi đến chỗ cũ lẳng lặng chờ Ông Tấn Hoa trở về.
Không mất quá lâu, Ông Tấn Hoa đã cầm hai ly nước chanh trở về.
Anh không nhìn thấy bóng của Trần Tiểu Sinh, có hơi sửng sốt nhẹ, lập tức mở miệng hỏi: "Trân Trân, anh Tiểu Sinh đâu?"
Bạch Trân Trân nở một nụ cười không kẽ hở với Ông Tấn Hoa: "Anh trai của anh ấy việc tìm anh ấy, anh ấy đã đi về trước."
Ông Tấn Hoa cũng không suy nghĩ nhiều, cực kì tự nhiên ngồi xuống bên người Bạch Trân Trân.
"Cho cô."
Bạch Trân Trân nhận, sau khi nói cám ơn thì uống từng ngụm nhỏ.
Trần Tiểu Sinh đã đi rồi, ly nước chanh còn lại kia dĩ nhiên là Ông Tấn Hoa uống, anh uống nước chanh, ánh mắt đặt vào giày cao gót Bạch Trân Trân đang mang trên chân.
"Trân Trân, cô mang giày cao gót có mệt hay không? Tôi thấy bên kia có bán dép lê, hay là tôi mua cho cô đổi..."
Bọn họ đã vào thủy cung đi dạo sắp một giờ rồi, Bạch Trân Trân đeo giày cao gót sáu xăng – ti - mét đi đến hiện tại, Ông Tấn Hoa lo lắng cô sẽ bị mệt.
Bạch Trân Trân uống một ngụm nước chanh, nhẹ giọng nói: "Anh Hoa, anh đoán ta vì sao tôi mang giày cao gót?"
Ông Tấn Hoa hơi sững sờ, có hơi theo không kịp mạch suy nghĩ của Bạch Trân Trân: "Vì sao?"
Bạch Trân Trân mỉm cười nói: "Bởi vì đẹp đó, anh nhìn tôi ăn mặc thế này, mang một đôi dép lê phù hợp không?"
Tên này chẳng lẽ lại là trai thần kinh thô cứng như thép? Mình ăn mặc như thế này, thế mà bảo cô đổi sang dép lê?
Ông Tấn Hoa nghiêm túc nói: "Tôi cảm thấy so với xinh đẹp thì dễ chịu vẫn là trọng yếu nhất, cô mang giày cao gót thời gian dài có lẽ là sẽ không thoải mái..."
Bạch Trân Trân liếc Ông Tấn Hoa một cái, nhẹ nhàng nói: "Thật ra tôi cảm thấy so sánh với thoải mái, xinh đẹp quan trọng hơn, hơn nữa đừng nói chỉ là đi dạo một tiếng, xem như mang giày cao gót đi leo núi, tôi cũng không sợ."
Ông Tấn Hoa: "..."
Anh cực kỳ khó hiểu về vấn đề này, nhưng vẫn lựa chọn tôn trọng Bạch Trân Trân.
Sau khi uống xong nước chanh, hai người tiếp tục đi dạo.
Thủy cung Hương Giang này được xây dựng rất lớn, chỉ mới một tầng mà bọn họ đã đi dạo hơn một giờ, không có cái kẻ chướng mắt Trần Tiểu Sinh kia, quãng thời gian tiếp theo Bạch Trân Trân cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Còn Ông Tấn Hoa cũng càng tự do hơn trước đó một chút, ngay lúc hai người men theo cầu thang đi lên, đôi mắt tinh tường của Bạch Trân Trân nhìn thấy một người đàn ông trung niên đang đứng dựa vào lan can lầu hai.
Vẻ mặt người đàn ông trung niên có gì đó quái quái, ông ta cúi đầu quan sát đứa bé trong lòng, thì thào nói gì đó.
Ánh mắt của Bạch Trân Trân đảo qua người đàn ông kia, lập tức nhận ra sự quái quái của ông ta.
Toàn thân người kia có khí đen quấn quanh, vẻ mặt đờ đẫn, ánh mắt trông cũng rất là lạ.
"Anh Hoa, giữ chắc tôi!"
Bạch Trân Trân đã nhận ra người kia muốn làm gì, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi, cô căn dặn một câu cực nhanh, tay chống lan can cầu thang nhảy lên một cái, hai chân thuận thế quấn trên lưng Ông Tấn Hoa, sau đó ngửa mặt nhoài người khỏi cầu thang. Cùng lúc đó, người đàn ông trên lầu ném đứa bé đang ôm trong ngực từ lan can lầu hai xuống. Bạch Trân Trân thân thể căng lên, vươn tay ra vừa hay tiếp được đứa trẻ bị ném xuống.
Cùng lúc này đám người chứng kiến mọi thứ đều kêu lên giật mình, mẹ của đứa bé kia thì hét ầm lên, sau khi phát hiện đứa bé được cứu thì cô ấy nhắm ngay người đàn ông ném đứa bé xuống hết đá lại đánh.
Cho dù chỉ là một đứa trẻ mấy tháng lớn nhưng ném xuống từ lầu hai thì trọng lực cũng cực kì kinh người. Điểm tựa cả người Bạch Trân Trân đều đặt ở chân đang quấn ở trên lưng trên đùi của Ông Tấn Hoa, nếu như không phải bởi vì cô chưa từng buông lỏng rèn luyện của mình, sức mạnh nền tảng cực kỳ tràn trề thì đúng là cô không thể tiếp nổi cô bé đó.
Ông Tấn Hoa phối hợp cũng rất tốt, anh vịn chân Bạch Trân Trân, quần áo màu xanh lam đã hiển hiện đường cong cơ bắp hoàn mỹ của anh.
Anh đón Bạch Trân Trân và đứa trẻ kia trở về, không đợi Ông Tấn Hoa nói cái gì, Bạch Trân Trân đã nhét đứa bé vừa mới cứu được trên tay vào trong lòng Ông Tấn Hoa.
"Anh Hoa, coi chừng đứa bé."
Sau khi vứt xuống câu nói này, Bạch Trân Trân nhấc váy lên, bước đi trên đôi giày cao gót cao sáu centimet, bước đi như bay vọt lên lầu.