Hiển nhiên người đàn ông kia đã trúng tà, mẹ của bé gái hoàn toàn không phải là đối thủ của ông ta, nếu không nhanh chóng ngăn cản, mẹ đứa bé nhất định sẽ gặp nạn.
Tốc độ của Bạch Trân Trân cực nhanh, giày cao gót không hề làm ảnh hưởng cô phát huy năng lực, Ông Tấn Hoa ôm đứa bé, nhìn Bạch Trân Trân vọt lên lầu giống như một trận gió.
Còn người đàn ông kia đã bắt được cánh tay mẹ đứa bé, dường như muốn nhấc cô ấy lên ném xuống dưới lầu.
Đúng lúc này Bạch Trân Trân xông tới, cô ghì cổ khống chế người đàn ông trung niên, bức ép ông ta buông mẹ đứa bé ra. Sau đó cô không chút do dự đập vào eo của người đàn ông.
Cho dù là người đàn ông đã trúng tà thì thân thể vẫn thuộc phạm trù loài người, phần eo chịu cú đánh có lực đánh mạnh, người đàn ông lập tức hét thảm một tiếng. Bạch Trân Trân đánh ngã người đàn ông trên mặt đất, nắm ngón giữa hai cánh tay ông ta và dùng sức bẽ về sau. Oán khí màu đen liên tục bừng lên từ bên trong thân thể của người đàn ông, ông ta kêu lên những tiếng kêu thảm thiết tiếng này cao hơn tiếng trước, tròng mắt từ nãy đến giờ vẫn lật lên trên, gần như không thấy tròng đen, chỉ còn tròng mắt trắng giăng đầy tia máu đỏ.
Sau khi người vây xem nhìn thấy cảnh tượng đáng sợ này đều bị hù dọa rồi, bọn họ bất giác lui về sau, không dám bén mảng đến gần.
Ngược lại là các nhân viên an ninh thủy cung sau khi nghe thấy động tĩnh bên này đều nhao nhao chạy tới. Nhưng nhìn thấy thảm trạng của trung niên người đàn ông kia, bọn họ cũng không dám xông lại.
Lúc này Ông Tấn Hoa đã ôm đứa bé đi lên, anh giao đứa bé cho người mẹ đang hoảng hốt, lúng túng, nhìn chằm chằm Bạch Trân Trân không nháy mắt.
Hiện tại Ông Tấn Hoa cũng là người đã thấy qua việc đời, sau khi đi theo Bạch Trân Trân cùng trải qua rất nhiều chuyện, anh vừa nhìn thấy dáng vẻ của người đàn ông trung niên kia là biết có lẽ ông ta đã trúng tà. Nếu không phải trúng tà, ông ta sẽ không làm chuyện súc sinh không bằng ban nãy.
Sức của người đàn ông trúng tà rất lớn, nhất là Bạch Trân Trân đang tay không bức oán khí từ trong cơ thể ông ta ra, cường độ giãy giụa của ông ta càng thêm mạnh.
Người chung quanh đều bị dáng vẻ của người đàn ông trung niên dọa sợ, không ai dám đi lên trước, sợ bị liên lụy.
Còn Ông Tấn Hoa sau khi giao đứa bé cho mẹ cô bé thì lập tức vọt tới, giúp đỡ Bạch Trân Trân đè người đàn ông đang phát cuồng xuống.
Trước đó lúc nhìn thì không cảm thấy có gì, khi chân chính ra tay, anh mới phát hiện sức lực của người đàn ông này rốt cuộc mạnh bao nhiêu, xem như Ông Tấn Hoa dùng toàn bộ sức lực cũng suýt nữa không đè nổi ông ta. Có điều cũng may bên Bạch Trân Trân rất dồi dào sức mạnh, cô gần như bẻ ngón giữa của người đàn ông song song với mu bàn tay của ông ta, cảm giác đau đớn mãnh liệt xâm nhập vào thần kinh của người đàn ông, tiếng kêu thảm thiết của ông ta càng thêm chói tai, một tiếng kêu thê lương thảm thiết cuối cùng qua đi, thân thể của người đàn ông mềm nhũn ngã phịch tại chỗ, thoạt nhìn như không còn sức sống.
Ông Tấn Hoa không dám buông ông ta ra, sợ tên này đứng lên giống như xác chết vùng dậy.
Thế nhưng Bạch Trân Trân đã thả người, vừa rồi cô không những cứu đứa bé lại còn khống chế người đàn ông nổi khùng này, sức lực đã bị tiêu hao gần như cạn kiệt.
Cô thử hai lần, phát hiện không thể dựa vào chính mình đứng dậy, Bạch Trân Trân cực kì tự nhiên hô lên với Ông Tấn Hoa: "Anh Hoa, dìu tôi, tôi không còn sức nữa rồi."
Nói xong, Bạch Trân Trân vươn tay ra với Ông Tấn Hoa.
Ông Tấn Hoa lập tức đứng dậy đi qua, kéo Bạch Trân Trân từ dưới đất lên.
Trải qua một đợt giằng co, tóc mà Bạch Trân Trân cột lên đã xõa xuống rất nhiều, cô dứt khoát xõa tóc xuống, vuốt bừa mấy cái, mái tóc xoăn xinh đẹp đã ngoan ngoãn rũ ở sau lưng cô.
Bạch Trân Trân tựa ở trong ngực Ông Tấn Hoa, yếu ớt nói: "Anh để cho tôi dựa vào hòa hoãn chốc lát, tôi có hơi cạn kiệt sức lực rồi."
Ông Tấn Hoa không nhúc nhích, ngoan ngoãn để Bạch Trân Trân dựa vào.
Nhìn thấy dường như sự việc đã được giải quyết, bảo vệ lúc nãy mãi mà không dám lên cuối cùng đã đi lên, hỏi thăm vừa rồi đã xảy ra chuyện gì.
Mẹ của đứa bé ôm đứa bé của mình, chưa tỉnh hồn nói: "Tôi cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, anh nhà tôi đột nhiên cứ như trúng tà, tôi cũng không biết là đã có chuyện gì xảy ra..."
*
Cô ấy đột nhiên nhớ tới chuyện Bạch Trân Trân vừa mới làm, ngẩng đầu nhìn về phía Bạch Trân Trân tựa ở trong ngực Ông Tấn Hoa.
"Thưa cô, cô biết chồng tôi bị làm sao không? Ngày thường anh ấy rất tốt, tôi cũng không biết vì sao vừa rồi anh ấy lại đột nhiên trở thành thế này."
Người phụ nữ ôm đứa bé khóc không ngừng trong lòng, nước mắt cũng tuôn rơi như mưa, cô ấy thật sự không rõ chuyện này là sao, rõ ràng trước đó mọi thứ đều tốt đẹp.