Hôm nay người chồng suốt ngày bận bịu nói muốn dẫn cô ấy và con đến thủy cung, cô ấy đã tưởng đây là một ngày rất tốt đẹp, ai biết sẽ xảy ra chuyện như thế.
Người phụ nữ hoang mang lo sợ, nhìn người chồng hôn mê bất tỉnh, vẻ mặt toát lên sự khó hiểu rõ rệt.
Chồng của cô ấy ngày thường luôn rất tốt, sao hôm nay đột nhiên...
Trong ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn người phụ nữ kia có vẻ thương hại nhàn nhạt, cô thở dài một hơi, lấy ra một tấm danh thiếp trong túi đeo bên mình đưa cho cô ấy.
"Này chị, chị đưa đứa bé đến bệnh viện khám trước đi, vừa rồi mặc dù em đã đón được đứa bé, nhưng khó đảm bảo em bé có tổn thương nào khác hay không, còn những chuyện khác, chờ chị xử lý xong những vấn đề này hẳn tới tìm em."
Hiện tại nơi này đang có nhiều người vây quanh như vậy, có rất nhiều lời không tiện nói thẳng, hơn nữa đứa bé người phụ nữ ôm cứ khóc mãi, không biết có phải đã bị thương gì rồi không, dù sao chỉ là em bé mấy tháng tuổi, thân thể rất yếu đuối.
Người phụ nữ nghe vậy, lập tức tỉnh táo lại, cô ấy cất danh thiếp Bạch Trân Trân cho, nhờ bảo vệ hỗ trợ gọi xe cứu thương.
Thừa dịp không có người chú ý tới bọn họ, Ông Tấn Hoa đỡ Bạch Trân Trân rời đi.
"Trân Trân, cô cảm thấy thế nào? Đỡ hơn chút nào chưa?"
Bạch Trân Trân vừa mới hao phí không ít sức lực, tiếp tục đi dạo nữa cũng không thực tế, Ông Tấn Hoa dứt khoát đỡ cô đến phòng ăn gần đó, đặt một căn phòng, tiện cho Bạch Trân Trân nghỉ ngơi.
Trong phòng có đặt một ghế sô pha hai người, Bạch Trân Trân miễn cưỡng có thể nằm ở trên ghế, trước đó cô đúng là đã tiêu hao không ít sức lực, hiện tại phải nghỉ ngơi chốc lát mới được.
Đợi đến khi mọi thứ đều an ổn, hồi tưởng lại chuyện mới vừa xảy ra, Ông Tấn Hoa vẫn có hơi nghĩ mà sợ.
"Trân Trân, khi đó cô quá xúc động rồi, nếu lỡ như cô bị thương thì làm sao đây?"
Tốc độ phản ứng của Bạch Trân Trân quá nhanh, Ông Tấn Hoa còn chưa kịp hồi thần Bạch Trân Trân đã cứu được đứa bé rồi.
Từ lúc Bạch Trân Trân cứu đứa bé đến cô khống chế người đàn ông đó, trước sau cộng lại chưa tới mười phút, chỉ trong thời gian ngắn vậy mà làm nhiều chuyện thế, cô làm thế nào làm được? Và ở trong đó nếu có khâu nào đó một khi xảy ra vấn đề, Bạch Trân Trân nhất định sẽ bị thương.
Sau khi nghe thấy lời Ông Tấn Hoa nói, Bạch Trân Trân yếu ớt thở dài một hơi: "Đó chẳng phải là lúc ấy không có cân nhắc vấn đề này sao?"
Rõ ràng Bạch Trân Trân đã thấy thần thái và dáng vẻ của người đàn ông kia có vấn đề, cô còn có thể giả bộ như mình không nhìn thấy, cái gì cũng không biết hay sao?
Thật ra lúc ấy khi cứu người Bạch Trân Trân không kịp lo lắng thêm cái gì, hoàn toàn là xuất phát từ bản năng muốn cứu giúp. Có điều chờ sau khi mọi thứ kết thúc, hậu quả đã được bày ra trước mắt.
Đau thắt lưng, chân đau, cánh tay đau, nếu không phải còn cố kỵ hình tượng mình trước mặt Ông Tấn Hoa, xem chừng bây giờ Bạch Trân Trân sẽ kêu hừ hừ ra tiếng.
"Trân Trân, có phải rất khó chịu hay không? Trọng lực mà đứa bé rơi xuống không đùa được, tôi giúp cô đấm bóp cánh tay nhé, thế này cô sẽ dễ chịu hơn chút."
Bởi vì sợ Bạch Trân Trân hiểu lầm, Ông Tấn Hoa lại bổ sung một câu: "Lúc tôi ở trường học có đặc biệt học qua, kỹ thuật xoa bóp của tôi rất tốt, điều này Từ Phong có thể chứng minh."
Nhìn dáng vẻ căng thẳng đó của Ông Tấn Hoa +, Bạch Trân Trân không nhịn được,"phụt" một tiếng bật cười: "Từ Phong có thể chứng minh? Vậy bây giờ có phải anh nên gọi điện thoại để chính miệng Từ Phong nói với tôi hay không?"
Thấy Ông Tấn Hoa thật sự chuẩn bị lấy điện thoại di động gọi cho Từ Phong, Bạch Trân Trân vội vàng mở miệng ngăn cản anh. Nếu thật sự gọi qua, vậy chuyện cười này sẽ được lan truyền rồi.
"Tôi tin tưởng anh, anh giúp tôi xoa bóp chốc lát nhé."
Nói xong, Bạch Trân Trân từ nằm ngửa đổi thành nằm nghiêng, thuận tiện cho Ông Tấn Hoa giúp cô xoa bóp cánh tay.
Ông Tấn Hoa kéo ghế tới, ngồi xuống bên người Bạch Trân Trân, sau đó nhẹ nhàng giúp cô xoa bóp cánh tay. Kỹ thuật của anh quả thật không tồi, sau khi xoa bóp mấy lần, Bạch Trân Trân cũng cảm thấy cánh tay vốn đang đau nhức đã trở nên dễ chịu hơn rất nhiều, cô thoải mái thở dài một hơi, sức mạnh của Ông Tấn Hoa đột nhiên mạnh hơn một chút. Bạch Trân Trân kinh ngạc ngẩng đầu nhìn sang, sau đó phát hiện mặt và lỗ tai Ông Tấn Hoa đều rất đỏ, ánh mắt của anh thậm chí không dám đối diện với mình, chỉ nhìn loanh quanh bốn phía.
Thấy cảnh này Bạch Trân Trân hơi sững sờ, lập tức nghĩ tới điều gì, cúi đầu nhìn.
Trước đó lúc ra cửa Bạch Trân Trân cố ý đổi sang một chiếc đầm hai dây, thân hình của cô vốn dĩ đã rất nở nang, sau khi nằm nghiêng như thế, hai cánh tay ép lại, theo góc độ của Ông Tấn Hoa mà nhìn, dây kéo lại cứ như sắp bật tung ra
Bạch Trân Trân: "..."