Không ngờ tên này thế mà vẫn là một người đàn ông ngây ngô, ánh mắt Bạch Trân Trân lóe lên một cái, có ý đồ xấu hỏi một câu: "Anh Hoa, anh không nhìn tôi vẫn có thể xoa bóp được à?"
Giọng nói của cô rất nhẹ, sau khi cô hỏi câu này, Bạch Trân Trân nhạy cảm cảm thấy cường độ xoa bóp của Ông Tấn Hoa dường như đang gia tăng hơn, hơn nữa lỗ tai của anh còn đỏ đến giống như có thể nhỏ máu. Bạch Trân Trân rất hoài nghi, nếu như mình nói thêm vài câu, Ông Tấn Hoa liệu có đào hố tự chôn mình hay không.
Điều này thật đúng là...
Bạch Trân Trân cảm thấy làm người vẫn phải thiện lương một chút, thế là bèn nói: "Anh Hoa, tôi đã đỡ hơn nhiều, cám ơn anh."
Nói xong, cô rút cánh tay của mình từ trong tay Ông Tấn Hoa ra, tay đỡ ghế sô pha ngồi dậy.
Ông Tấn Hoa bởi vì muốn giúp Bạch Trân Trân xoa bóp nên vốn dĩ đã cách ghế sô pha rất gần, lúc này sau khi Bạch Trân Trân ngồi dậy, khoảng cách của hai người càng gần, chân Bạch Trân Trân đã dán trên đùi Ông Tấn Hoa.
Cách quần thể thao thật mỏng, Bạch Trân Trân thậm chí có thể cảm nhận được nhiệt độ cơ thể Ông Tấn Hoa lan tỏa.
Ông Tấn Hoa: "!!!"
Cảnh tượng này có phần quá mập mờ, Ông Tấn Hoa giật nảy mình, thân thể không tự chủ được lùi ra sau, nhưng anh quên ghế mình ngồi chính là ghế bành, lùi về phía sau như thế một chút, cái ghế đã bị mất cân bằng, sau đó ngã xuống.
Còn cơ thể Ông Tấn Hoa cũng theo đó ngã ra sau.
Phản ứng của Bạch Trân Trân cực nhanh, cô vươn tay tóm vạt áo trước ngực Ông Tấn Hoa, giật người trở về.
Ghế bành ngã xuống đất, vang một tiếng "bang", còn cả người Ông Tấn Hoa cũng thuận sức mạnh của Bạch Trân Trân áp sát về phái cô.
Hai tay Bạch Trân Trân khoác lên ngực Ông Tấn Hoa, cảm nhận được cơ ngực rắn rỏi, cô nhìn Ông Tấn Hoa, bên trong cặp mắt đào hoa sóng sánh tràn đầy ý cười xinh xắn.
"Trưởng khoa Ông, tốc độ phản ứng của anh chậm vậy sao?"
Ông Tấn Hoa chỉ cảm thấy trong đầu kêu "ong ong", não trong nháy mắt dường như mất đi năng lực suy nghĩ.
Ánh mắt của anh mê muội giống như rơi vào đôi môi khẽ đóng khẽ mở của Bạch Trân Trân, có làm sao cũng không rời mắt nổi.
Tiếp đó Ông Tấn Hoa giống như bị mê hoặc mà cúi người xuống, ngửi ngửi mùi thơm trên người Bạch Trân Trân, Ông Tấn Hoa cảm thấy não mình hỗn loạn rối như tơ vò. Ngay lúc anh sắp phạm vào sai lầm, lý trí sau cùng cuối cùng đã tăng lên cao nhất, kéo anh khỏi bầu không khí mập mờ này ra ngoài. Anh dùng hết sức toàn thân đứng lên, sau đó cầm cái ghế ngã trên mặt đất dậy, bản thân thì lui về sau mấy bước, giữ khoảng cách với Bạch Trân Trân.
"Trân Trân, xin lỗi, vừa rồi đều là tôi không tốt."
Bạch Trân Trân: "..."
Bầu không khí mập mờ mới tạo nên ban đầu lúc này đã tan thành mây khói, Bạch Trân Trân khẽ cười một tiếng, ngược lại cũng không cảm thấy tiếc nuối.
Mặc dù Ông Tấn Hoa không có kinh nghiệm gì, nhưng ở một số phương diện lại rất kiên trì, Bạch Trân Trân không tiếp tục đùa giỡn với anh nữa.
"Anh Hoa, anh nói đùa rồi, anh giúp tôi xoa bóp cánh tay có làm gì sai đâu?"
Nói, Bạch Trân Trân đứng dậy, chậm rì rì đi tới bên cạnh bàn ngồi xuống.
Ông Tấn Hoa có chút bất an đứng ở đó, nhìn Bạch Trân Trân một lúc lâu, anh mới tại ngồi xuống vị trí đối diện Bạch Trân Trân.
Không mất quá lâu thời gian, nhân viên phục vụ đã mang thức ăn chọn xong đến, Bạch Trân Trân cũng rất đói bụng, cầm đũa lên là ăn như gió cuốn.
Ông Tấn Hoa còn đang bởi vì chuyện mới vừa rồi mà lo lắng bất an, nhưng Bạch Trân Trân dường như đã quên đi, trông cô cực kỳ thoải mái.
Thấy cô thế này, tâm trạng của Ông Tấn Hoa cũng theo đó dần dần bình tĩnh.
Đợi đến khi ăn gần xong, Ông Tấn Hoa hỏi thăm về người đàn ông trước đó đã xảy ra chuyện gì.
"Ông ta là bị quỷ nhập vào người, hay là vấn đề gì khác?"
Bạch Trân Trân đáp: "Trúng tà, cơ thể bị rót vào rất nhiều oán khí, ảnh hưởng tới suy nghĩ của ông ta, chắc có lẽ là bị oán khí ảnh hưởng mà thấy ảo giác, cho nên mới vứt đứa bé, sau đó tấn công vợ của mình."
Ông Tấn Hoa sửng sốt giây lát, lập tức hỏi: "Lúc đó vấn đề ở trên người ông ta không phải đã giải quyết rồi sai?"
Bạch Trân Trân nghe vậy, lắc đầu với Ông Tấn Hoa: "Trị ngọn không trị gốc mà thôi, chỉ là tạm thời để ông ấy bình ổn lại, nếu như không tìm ra đầu nguồn oán khí quấn thân của ông ấy, chuyện thế này sớm muộn sẽ vẫn xảy ra tiếp."
Cho nên Bạch Trân Trân mới cho người mẹ của đứa bé kia danh thiếp của mình, bảo đối phương sau khi xử lý xong mọi chuyện cần thiết thì lại tìm cô. Thật ra Bạch Trân Trân cũng không muốn đẩy mạnh nghiệp vụ bà mo này, nhưng cô đã gặp phải, hơn nữa cô đã nhúng tay, vậy dĩ nhiên là phải đến nơi đến chốn. Nếu như không giải quyết chuyện của người đàn ông kia, hôm nay chuyện này sớm muộn gì vẫn sẽ xảy ra lần nữa. Cũng không phải là mỗi một lần Bạch Trân Trân đều ở hiện trường, nếu như không nhanh chóng giải quyết vấn đề, sớm muộn gì thảm kịch sẽ phát sinh.