Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 688 - Chương 688:

 Chương 688: Chương 688: Chương 688:

Ông Tấn Hoa lại gọi món khác cho Bạch Trân Trân, bảo cô nếm thử mỗi món: "Những món mới mẻ chưa hẳn đại diện cho không ngon, có lẽ sau khi cô thử sẽ phát hiện hương vị vượt xa tưởng tượng của cô."

Bạch Trân Trân nhẹ gật đầu, thử nếm mỗi một món mà trước đó mình sẽ không ăn. Đương nhiên không phải món nào Bạch Trân Trân cũng thích, chẳng hạn như hương vị súp bơ nấm giống y như suy nghĩ của cô, nhưng sau khi nếm thử, cảm nhận sau khi ăn vẫn có khác biệt.

Sau khi ăn cơm xong, Ông Tấn Hoa lái xe đưa Bạch Trân Trân về nhà.

Dõi theo Bạch Trân Trân mãi đến khi vào cao ốc, Ông Tấn Hoa mới lái xe rời đi.

Buổi hẹn hò hôm nay ngoại trừ vài sự việc ngoài ý muốn nhỏ xảy ra chen ngang, nói chính xác thì vẫn rất thành công, tâm trạng của Bạch Trân Trân không tệ, ngâm nga câu hát tiến vào thang máy.

Không biết Trần Tiểu Sinh có trở về hay không, hôm nay gây gắt thế này, đoán chừng anh ta sẽ không tới chỗ mình.

Nhưng mà rất nhanh Bạch Trân Trân đã phát hiện mình cả nghĩ quá rồi.

Khi cô mở cửa phòng, ngay lập tức thấy ánh đèn lóe sáng trong phòng, Trần Tiểu Sinh cứ như một con ong mật nhỏ, không ngừng đi qua đi lại giữa phòng ăn và phòng bếp.

Nhìn thấy Bạch Trân Trân tới, trên mặt Trần Tiểu Sinh nở một nụ cười tươi dùng mắt thường cũng có thể được, anh ta mỉm cười nói: "Sư phụ, sư phụ trở về rồi? Tôi đã đợi sư phụ rất lâu, ăn cơm chưa? Tôi có làm mì thịt tương sư phụ thích ăn nhất, còn có súp Borsch, sư phụ mau đi tắm rồi tới dùng cơm."

Nhìn Trần Tiểu Sinh thế này, vẻ mặt Bạch Trân Trân có hơi khó tả, cô cũng không nói thêm cái gì, mà là yên lặng đi tới, kéo ghế ra ngồi xuống.

Trần Tiểu Sinh lập tức hí ha hí hửng chạy tới, sau đó khom lưng, cười híp mắt nhìn về phía Bạch Trân Trân: "Sư phụ, sư phụ có gì phân phó sao?"

Anh ta thế này, dường như những xích mích trước đó giữa hai người tất cả đều không tồn tại, còn anh ta dường như cũng quên đi trước đó Bạch Trân Trân đã đối xử với anh ta thế nào, vẻ mặt từ đầu đến cuối đều nở nụ cười cực kỳ sáng lạn.

"Tiểu Sinh, anh ngồi xuống, chúng ta nói chuyện một lát."

Trần Tiểu Sinh thế này khiến cho Bạch Trân Trân rầu thối ruột, nếu như sau khi anh ta trở về có thái độ khác thì Bạch Trân Trân còn dễ nói, nhưng hiện tại anh ta này, trái lại khiến cho Bạch Trân Trân có rất nhiều lời khó mà nói ra miệng.

Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn ngồi đối diện, anh ta chớp mắt, lặng yên nhìn Bạch Trân Trân, trông tựa như là một con chó cảnh to xác không có đầu óc gì.

Làm sư phụ của Trần Tiểu Sinh đã lâu như vậy, dường như Bạch Trân Trân chưa từng dạy bảo tên đồ đệ này chuyện gì, Bạch Trân Trân cảm thấy anh ta như bây giờ, mình cũng có trách nhiệm.

Nghĩ như vậy, thái độ của Bạch Trân Trân không khỏi dịu đi một chút, cô nhìn đối phương, nghiêm túc nói: "Tiểu Sinh, chúng ta nói chuyện một lát."

Trần Tiểu Sinh ngoan ngoãn đáp: "Được, sư phụ, tôi nói chuyện với sư phụ."

Bạch Trân Trân: "Tôi đã hai mươi ba tuổi, không phải gái mới lớn nữa, có người yêu là chuyện rất bình thường."

Trần Tiểu Sinh: "Đúng đúng đúng, sắc đẹp của sư phụ như một cành hoa, có người yêu là bình thường."

Bạch Trân Trân: "Tôi biết mình đang làm gì, tôi cũng sẽ không dễ dàng bị người ta lừa gạt, cho nên anh không cần lo lắng cho tôi."

Trần Tiểu Sinh: "Không sai, sư phụ tôi thông minh trong thông minh, yêu ma quỷ quái đều không phải là đối thủ của sư phụ tôi, những kẻ khác càng không phải là đối thủ của sư phụ tôi."

Bạch Trân Trân: "..."

Chủ đề giữa hai người bọn họ dường như đang phát triển theo một phương hướng không thể tưởng tượng nổi, Bạch Trân Trân cảm thấy những lời mình nói Trần Tiểu Sinh có nghe, nhưng không có hiểu, anh ta cứ như đã có chủ kiến của mình.

Lông mày Bạch Trân Trân dần dần nhíu lại, giọng nói cũng thay đổi: "Trần Tiểu Sinh, có phải anh chuẩn bị khi sư diệt tổ hay không, có tâm tư không nên có với sư phụ anh là tôi?"

Trần Tiểu Sinh giống như vẫn không kịp phản ứng, thuận miệng nói: "Không sai, đúng là như vậy, tôi..."

Lời vừa ra khỏi miệng, anh ta đã cảm thấy có gì kỳ kỳ, lập tức kịp nhận ra mình vừa nói cái gì, mặt Trần Tiểu Sinh tái hẳn đi, bối rối giải thích: "Sư phụ, sư phụ nghe tôi giải thích, tôi tuyệt đối không có bất kỳ tâm tư không đứng đắn gì với sư phụ, sư phụ nghe tôi nói..."

Vừa rồi anh ta bị chạm mạch sao? Sao lại nói ra câu nói không thể tưởng được vậy chứ? Mặt Trần Tiểu Sinh đã tái mét rồi, càng nóng nảy muốn giải thích nhưng nói ú ớ hồi lâu, vẫn không thể nói rõ ràng được.

Vậy mà lúc này sắc mặt Bạch Trân Trân đã đen như đáy nồi, Trần Tiểu Sinh âm thầm kêu khổ một tiếng, sau đó đứng dậy, hai chân hơi cong, quỳ xuống trước Bạch Trân Trân.

Bình Luận (0)
Comment