"Sư phụ, lòng dạ của tôi dành cho sư phụ thiên địa chứng giám, tôi thật sự chỉ đơn thuần xem sư phụ là sư phụ của tôi thôi, tuyệt đối tuyệt đối không có bất kỳ ý nghĩ gì khác, sư phụ hãy tin tôi!!!"
Bạch Trân Trân nhìn Trần Tiểu Sinh đang quỳ rạp xuống đất thề, đột nhiên khẽ xì một tiếng với anh ta
"Hiện tại tôi không muốn nói thêm cái gì với anh, mời anh đi khỏi nhà tôi. Trong thời gian ngắn không nên xuất hiện tại ở chỗ tôi, tôi không muốn nhìn thấy anh."
Trần Tiểu Sinh: "!!!"
Anh ta quỳ gối lết về phía Bạch Trân Trân, tư thế đó nhìn có mấy phần đe dọa, cay mắt người khác.
Bạch Trân Trân: "..."
Mặc dù cô làm sư phụ của Trần Tiểu Sinh, cũng uống trà bái thầy của Trần Tiểu Sinh, nhưng hiện tại anh ta thế này đã gây nên đả kích tinh thần cho người ta rất lớn được chứ?
Mặt Bạch Trân Trân tối sầm, lạnh lùng mở miệng nói: "Hiện tại lập tức cút ra ngoài cho tôi, Trần Tiểu Sinh, anh chớ ép tôi tát anh!"
Ước chừng là bởi vì lúc này thái độ của Bạch Trân Trân quá dọa người, Trần Tiểu Sinh không dám tiếp tục dây dưa nữa, ấm ức rời khỏi nơi này, trước khi đi, Trần Tiểu Sinh còn có ý định nói cái gì, nhưng ánh mắt của Bạch Trân Trân đảo qua, Trần Tiểu Sinh lập tức ngậm miệng lại, chuồng đi.
Đợi đến sau khi Trần Tiểu Sinh rời đi rồi, Bạch Trân Trân nhìn những thức ăn Trần Tiểu Sinh đã làm, chỉ cảm thấy thể xác tinh thần đều mệt.
Tủ lạnh trong nhà không đủ lớn, khẳng định không thể nhét hết đồ ăn vào, tuân theo ý nghĩ không lãng phí một hạt lương thực, Bạch Trân Trân thành công khiến mình ăn quá no.
Bạch Trân Trân no căng bụng điên cuồng chửi rủa Trần Tiểu Sinh một trăm tám mươi lượt trong lòng, rửa mặt qua loa, sau đó ngồi phịch ở trên ghế sa lon không động đậy.
Nhàn rỗi nhàm chán, hôm nay tất cả mọi chuyện đã xảy ra giống như đèn kéo quân đang xoay hết vòng này đến vòng khác trong đầu Bạch Trân Trân.
Cùng với ký ức hiển nhiên là cực kỳ vui vẻ khi ở cạnh Ông Tấn Hoa, nhưng trừ cái đó ra, những ký ức dính đến Trần Tiểu Sinh kia cũng làm người ta cảm thấy tâm trạng rất không tốt.
Tay Bạch Trân Trân giơ lên, vuốt vuốt mi tâm của mình, luôn cảm thấy Trần Tiểu Sinh dường như muốn sinh sự gì nữa.
Rõ ràng trước đó là một người nhìn cũng rất bình thường, sao đột nhiên cứ như hoàn toàn thay đổi thành một người khác, mọi hành vi cử chỉ đều khiến người khác không bắt kịp.
Hành vi không bình thường của anh ta hình như là sau khi mình chuẩn bị phát triển thêm một bước với Ông Tấn Hoa mới xảy ra, dựa theo tính cách trong quá khứ của anh ta, lúc đầu sẽ không làm chuyện như vậy nữa.
Không biết đã nghĩ tới điều gì, lông mày Bạch Trân Trân chậm rãi nhíu lại, trong lúc mơ hồ hình như cô đã chạm vào thứ gì, nhưng khi cẩn thận suy nghĩ thì lại không bắt được cái gì.
Bạch Trân Trân: "..."
Cứ luôn cảm thấy hình như trí thông minh của cô đã thoái hóa rồi, nên thứ muốn nắm bắt cũng không nắm bắt được cái nào... Hay là mua một điểm ít heo hoa về bồi bổ?
Nghĩ đến não heo, suy nghĩ đột nhiên đi lệch hướng, Bạch Trân Trân nghĩ đến tim heo, phổi heo, móng heo, chiên, xào nấu, chiên, kho, các loại cách làm khác biệt, còn có não heo, nếu như bỏ vào trong nồi lẩu, nhất định hương vị sẽ cực tốt...
Nhưng mà không đợi Bạch Trân Trân nghĩ xong, chuông điện thoại đã kéo Bạch Trân Trân từ ảo cảnh rối loạn ngổn ngang đi ra, cô đứng dậy đi nhận điện thoại, vừa mới kết nối, giọng nói lo lắng của Từ Phong đã vang lên từ đầu bên kia điện thoại.
"Cô Bạch, cứu với! Xảy ra chuyện rồi!!!"
Nét mặt của Bạch Trân Trân lập tức thay đổi, cô không kịp thay quần áo, chỉ chạy vào phòng cầm lá bùa, bút chu sa các kiểu, tiện tay nhét vào trong túi đeo lưng, sau đó đeo dép lê chạy ra ngoài.
Trong điện thoại Từ Phong chưa nói rõ ràng đã xảy ra chuyện gì, chỉ bảo Bạch Trân Trân nhanh qua đó, cô dùng nhanh nhất tốc độ xuống lầu, chỉ là khi đón xe, đã chờ mấy phút rồi nhưng không có chiếc taxi nào tới.
Ngay lúc Bạch Trân Trân nghĩ chi bằng dứt khoát chạy đến đầu phố phía trước đi tìm xe, một chiếc xe buồng phòng màu đen ngừng lại trước mặt Bạch Trân Trân.
"Chào cô, cô đang chờ xe à? Tôi có thể đưa cô đi."
Cửa sổ ghế sau hạ xuống, lộ ra khuôn mặt quý khí, ấm áp của Tần Gia Văn.
Anh ta nhẹ nhàng hỏi thăm Bạch Trân Trân có phải cần thuê xe hay không: "Giờ này bên này rất khó gọi xe, thưa cô, cô đi đâu vậy, tôi đưa cô qua đó."
Ánh mắt Bạch Trân Trân đặt lên mặt Tần Gia Văn chỉ trong một cái chớp mắt, sau một lát cân nhắc, lập tức có quyết định.
"Chở tôi đến sở cảnh sát khu Sa Điền, cảm ơn."
Nói xong, Bạch Trân Trân mở cửa xe ngồi vào xe.