Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 691 - Chương 691:

 Chương 691: Chương 691: Chương 691:

Lúc Bạch Trân Trân hẹn Ông Tấn Hoa đã nói là chuyện ở sở cảnh sát đã giải quyết xong, chỉ còn lại chút ít công việc kết thúc chưa làm, những chuyện đó giao cho cấp dưới của anh làm là được.

Cũng bởi vì vậy, Bạch Trân Trân mới không có gánh nặng gì dắt Ông Tấn Hoa chơi một ngày, sao hiện tại nghe Từ Phong nói Ông Tấn Hoa lại tới sở cảnh sát rồi? Tính thử thời gian, có lẽ anh sau khi tách ra với Bạch Trân Trân ngay cả nhà còn chưa trở về đã vội vã qua đây bận rộn.

Từ Phong đáp: "Người của khoa Giám Định Chứng Cứ phát hiện một vài thứ, bảo Tấn Hoa đến đây..."

Bình thường thật ra bọn họ có thể đi làm bình thường, có điều một khi bận rộn thì sẽ không có cơ hội đi làm bình thường nào, cơ bản đều là gọi đến là đến, bản thân cũng không thể khống chế khi nào đến đơn vị, lúc nào không tới đơn vị.

"Anh Hoa ở khoa Giám Định Chứng Cứ, sao lại có dính líu gì với Vương Chí Kiệt chứ?"

Bạch Trân Trân nhớ Vương Chí Kiệt giống như Vương Chí Thanh, bởi vì bị nghiệt lực cắn trả nên linh hồn không được đầy đủ, hiện tại đều mắc bệnh tâm thần, bọn họ đã chuyển dời đến bệnh viện tâm thần rồi nhỉ, sao Ông Tấn Hoa lại bị Vương Chí Kiệt cắn bị thương?

Từ Phong dẫn theo Bạch Trân Trân đi xuyên qua sân, đi đến ký túc xá cảnh sát ở phía sau, cảnh sát khi bận rộn sẽ không biết ngày đêm, bên này hiển nhiên là có ký túc xá cảnh sát cung cấp chỗ ở.

Sau khi Ông Tấn Hoa bị Vương Chí Kiệt cắn bị thương, lập tức chìm vào trong hôn mê, hơn nữa nhìn vết thương của anh có chút không quá bình thường, không giống như vết thương mà con người gây nên. Cho nên Từ Phong quyết định cực nhanh, đưa Ông Tấn Hoa đến ký túc xá ở phía sau. Dù sao trông anh không giống hôn mê bình thường, nếu như bị những người khác phát hiện, sẽ gây nên khủng hoảng và phiền phức không cần thiết.

"Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh khác biệt với những người còn sống khác của nhà họ Vương, tinh thần những người kia đã hoàn toàn xảy ra vấn đề, được đưa vào bệnh viện tâm thần Thanh Sơn, nhưng hai người Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh khi thì tỉnh táo, khi thì ngu dại, từ trong miệng bọn họ có thể hỏi được một vài tình báo quan trọng, cho nên tạm thời không có đưa bọn họ đến bệnh viện tâm thần."

Vốn dĩ người bị thương nằm ở đó nên là Từ Phong, là Ông Tấn Hoa thay Từ Phong ngăn lại, nên Vương Chí Kiệt cắn bị thương cánh tay của Ông Tấn Hoa, nếu như không có Trịnh Hải Triều đúng lúc cầm theo Quan Công thì Vương Chí Kiệt có thể cắn đứt một miếng thịt.

Sau khi biết Ông Tấn Hoa bị thương, tâm trạng của Bạch Trân Trân có chút không tốt lắm, cô nhìn Từ Phong một cái, giọng nói lạnh hơn mấy phần so với trước đó: "Trước kia anh không có nói tình trạng của Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh cho tôi biết."

Nếu như cô sớm biết vấn đề của hai người kia chưa được giải quyết thì đã tới xem xét tình hình, sự việc cũng sẽ không như nông nỗi như bây giờ.

Hiển nhiên Từ Phong cũng biết điểm này, anh ấy áy náy cúi đầu: "Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi."

Bạch Trân Trân: "Đúng là lỗi của anh, trước đó tôi đã nói với anh, ở phương diện huyền học tôi chỉ là kẻ biết lõm bõm, anh đừng tin tưởng năng lực của tôi quá, nếu có chỗ nào không bình thường nhất định phải nói với tôi trước tiên."

"Thế nhưng anh lại làm thế nào? Giám sát Từ, trước kia anh đã chịu thua thiệt nhiều lần như vậy, sao còn chưa học khôn? Thời điểm then chốt giấu diếm một vài thứ anh cho rằng không quan trọng, rất có thể sẽ tạo nên hậu quả nghiêm trọng cực kì, chẳng lẽ anh không biết sao?"

Từ Phong cúi đầu, gần như sắp bị áy náy dữ dội như đang cuồn cuộn trong lòng chèn ép tan nát, anh ấy xin lỗi thành tâm: "Thật xin lỗi, đều là lỗi của tôi."

Bạch Trân Trân: "..."

Từ Phong đã nói như vậy, Bạch Trân Trân còn có thể nói cái gì? Sự việc đã xảy ra rồi, chỉ trích anh ấy cũng không có ý nghĩa.

"Đi xem anh Hoa trước đi, chờ sau khi nhìn thấy anh ấy lại tính tiếp."

Từ Phong không tiếp tục nói gì nhiều, rất nhanh hai người đã đến ký túc xá Ông Tấn Hoa đang ở.

Phòng anh ở là phòng một người, căn phòng hai mươi bình chỉ một mình anh ở đã đủ, Bạch Trân Trân không màng hoàn cảnh ở đây, cô bước nhanh về phía giường Ông Tấn Hoa đang nằm.

Cánh tay Ông Tấn Hoa đặt ở bên ngoài, có thể nhìn ra Từ Phong đã dùng nước bùa tẩy rửa vết thương cho anh rồi, nhưng hiệu quả không quá rõ ràng.

Nhìn thấy bộ dạng của vết thương, Bạch Trân Trân đã hiểu vì sao Từ Phong muốn giấu diếm chuyện Ông Tấn Hoa bị thương.

Bình Luận (0)
Comment