Vết thương của Ông Tấn Hoa trông cực kỳ đáng sợ, vòng quanh vết thương đã thâm đen lại, trên da thịt lật ra không có chút màu máu, trông rất dọa người.
"Đây là vết thương bị Vương Chí Kiệt cắn?"
Bạch Trân Trân quay đầu nhìn Từ Phong, lần nữa lên tiếng hỏi một câu.
Từ Phong gật đầu, trả lời: "Không sai, chính là do Vương Chí Kiệt cắn, chính mắt tôi nhìn thấy."
Lúc mới cắn, vết thương trông rất bình thường, nhưng chẳng mấy chốc, vết thương bắt đầu thâm đen, chảy ra một số chất dịch dính nhớp bốc mùi, Ông Tấn Hoa cũng hôn mê, bất luận gọi thế nào cũng không tỉnh.
Từ Phong bây giờ tốt xấu cũng là người từng theo Bạch Trân Trân trải qua sóng to gió lớn, không còn là Từ Phong đơn thuần không biết gì của trước đây nữa, cho nên sau khi phát hiện tình hình của Ông Tấn Hoa không đúng, anh ấy lập tức đưa Ông Tấn Hoa tới ký túc xá cách ly.
Sau đó, anh ấy dùng nước bùa rửa sạch vết thương, lại đút tàn nhang cho Ông Tấn Hoa ăn, không có hiệu quả mấy, cũng nhớ tới trước đây Bạch Trân Trân vẽ bùa lên người họ, sẽ không ảnh hưởng tới tính mạng, nếu không Từ Phong vẫn không thể bình tĩnh như vậy được.
Sau khi phát hiện bất luận mình dùng cách gì cũng không đánh thức được Ông Tấn Hoa, Từ Phong lập tức đi tìm Bạch Trân Trân, nhờ cô giúp đỡ.
"Đã gần bốn mươi phút kể từ khi anh ấy bị cắn, cô Bạch, liệu Tấn Hoa có sao không?"
Bạch Trân Trân cúi đầu kiểm tra tình hình vết thương của Ông Tấn Hoa, sau khi nghe câu hỏi của Từ Phong, cô không ngẩng đầu, lên tiếng nói: "Có tôi ở đây, anh ấy sẽ không sao, bây giờ anh ra cửa canh, tránh xa một chút."
Tuy Từ Phong lo lắng cho tình hình của Ông Tấn Hoa, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy của Bạch Trân Trân, đứng dậy ra cửa.
Bạch Trân Trân lấy dao phẫu thuật từ trong túi ra, cắt bỏ sạch sẽ thịt thối rữa màu đen, sau đó cô cắn rách ngón trỏ, dùng máu và chu sa, bắt đầu vẽ bùa trừ tà lên cánh tay của Ông Tấn Hoa.
Ánh sáng vàng nhàn nhạt lưu chuyển ở đầu bút của Bạch Trân Trân, cô phát hiện rất rõ lần này mình vẽ bùa có hơi mất sức.
Điều này chứng minh có tác dụng, Bạch Trân Trân cắn răng kiên trì, rõ ràng đối mặt với lực cản to lớn, nhưng tay cầm bút lông của cô không chút run rẩy, vẽ bùa lên cánh tay Ông Tấn Hoa một cách hoàn mỹ.
Hoàn thành nét bút cuối cùng, ánh sáng màu vàng bỗng sáng lên, sau đó ẩn vào trong thân thể của Ông Tấn Hoa.
Bùa vừa vẽ và bùa trong thân thể của Ông Tấn Hoa sản sinh phản ứng liên tỏa, Bạch Trân Trân quan sát kỹ, phát hiện bùa trên người Ông Tấn Hoa chỉ còn lại năm loại.
Phải biết trước đây Bạch Trân Trân để lại chín loại bùa trên người Ông Tấn Hoa, đây là cực hạn mà thân thể bọn họ có thể chịu đựng, mà tuy Bạch Trân Trân đã cật lực dùng hết bùa phòng hộ hữu dụng vào, nhưng điều này không có nghĩa có thể kê cao gối vô lo.
Thủ đoạn tà ma quỷ quái nhiều không đếm hết, một tay mơ nhập đạo giữa đường như Bạch Trân Trân sao có thể đảm bảo bùa mình vẽ ra có thể có hiệu quả trăm phần trăm?
Về bản chất, Vương Chí Kiệt là người, công kích của cậu ta không bị bùa ngăn lại cũng nằm trong lý lẽ, trên thực tế, nếu không phải bởi vì có bùa Bạch Trân Trân đã vẽ trước đó ngăn chặn, Ông Tấn Hoa mà cô gặp được bây giờ có dáng vẻ thế nào vẫn khó nói.
Sau khi vẽ bùa mới lên, rất nhanh đã có tác dụng, máu màu đen sền sệt từ chỗ vết thương ép ra, Bạch Trân Trân đã đặt một cái chậu ở dưới trước, số máu màu đen đó chảy hết vào trong chậu.
Máu màu đen chảy ra rất nhiều, sau khoảng ba bốn phút mới biến thành máu tươi đỏ sẫm, Bạch Trân Trân hít mũi, sau khi xác nhận không có mùi kỳ quái kia nữa, cô nhanh chóng băng bó vết thương của Ông Tấn Hoa lại, sau đó ném một lá bùa vào trong cái chậu đựng không ít máu màu đen đó.
Ngọn lửa màu đỏ cam cháy bùng lên, lửa liếm láp máu màu đen bên trong, khi số máu đó cháy, phát ra tiếng lạch tạch, trong không khí tràn ngập một mùi protein bị thiêu cháy.
Từ Phong không chịu nổi mùi này, vô thức bịt mũi lại, ồm ồm hỏi: "Đây là mùi gì? Cô Bạch, sao cô có thể phóng hỏa trong ký túc xá? Sẽ khởi động thiết bị phòng cháy..."
Từ Phong quay đầu, khi nhìn thấy Bạch Trân Trân đốt lửa ở trong phòng, anh ấy lập tức giật mình, vội vàng đi tới muốn dập lửa.
Thế nhưng Bạch Trân Trân lại trực tiếp lên tiếng nói: "Được rồi, nếu anh muốn Ông Tấn Hoa không khỏi lại được, anh có thể dập tắt lửa, nhưng anh đừng trách tôi không nhắc nhở anh, thứ mà ngọn lửa này đang đốt không phải thứ tốt lành gì, sau khi dập tắt, thứ đó quấn lên người anh không thể trách tôi được."
Từ Phong nghe vậy, thân thể lập tức cứng ngắt ở đó, anh ấy lặng lẽ thu tay lại, không dám đụng tới chậu đang bốc cháy đó.
Nói tới cũng kỳ, lửa trong chậu rõ ràng cháy rất cao, nhưng chuông báo cháy lại không bị khởi động, mãi tới khi thứ bên trong cháy trụi, ngọn lửa mới dần lụi tàn.