Tuy Từ Phong tự cho rằng mình đã có đủ nhiều kiến thức, nhưng một màn này vẫn có hơi thử thách nhận thức của anh ấy, anh ấy giơ tay lên, lau mồ hôi trên trán, yếu ớt lên tiếng hỏi: "Tấn Hoa như thế nào rồi?"
Bây giờ anh ấy cũng không quan tâm rốt cuộc thứ bên trong chậu đó là gì, anh ấy chỉ muốn biết Ông Tấn Hoa như thế nào, vết thương đã xử lý xong chưa, người có tỉnh lại hay không.
Bạch Trân Trân gật đầu, sau đó tránh ra, Từ Phong vội vàng đi tới, nhìn Ông Tấn Hoa đang nằm trên giường.
Chỉ thấy Ông Tấn Hoa vốn trông thoi thóp đã hồi phục một chút sức sống, tuy sắc mặt của anh trông vẫn có hơi tái nhợt, nhưng đã tốt hơn rất rất nhiều so với bộ dạng ban nãy.
Nhìn dáng vẻ này của Ông Tấn Hoa, cuối cùng Từ Phong cũng thở phào, hơi yên tâm, sau đó hai chân anh ấy nhũn ra, ngồi phịch xuống đất, nhớ lại chuyện vừa mới xảy ra, Từ Phong lau mồ hôi trên trán, ngại ngùng nhìn Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, xin lỗi, tôi thật sự rất lo lắng cho Tấn Hoa, cô không cười nhạo tôi chứ?"
Bạch Trân Trân nhìn dáng vẻ này của Từ Phong, mỉm cười với anh ấy: "Tôi hiểu, anh không cần cảm thấy ngại."
Anh ấy và Từ Phong là bạn tốt từ nhỏ lớn lên cùng nhau, từ tiếng nghẹn khi anh ấy gọi điện thoại cho mình vừa nãy, cô có thể nhìn ra tình cảm giữa anh ấy và Ông Tấn Hoa rất sâu đậm, bây giờ Ông Tấn Hoa thoát chết, dáng vẻ này của anh ấy thật sự không hề mất mặt chút nào.
Từ Phong cười khổ một tiếng, cũng không biết nghĩ tới cái gì, anh ấy khàn giọng lên tiếng: "Cô Bạch, cô biết rốt cuộc Vương Chí Kiệt đó là sao không?"
Trước đây Bạch Trân Trân cũng từng gặp cặp anh em Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh này, cô cũng từng nói hai người họ không có vấn đề gì, chỉ là sau này trở thành kẻ thần kinh, sao đang yên lành đột nhiên nảy sinh tính công kích chứ?
Sau khi nghe câu hỏi của Từ Phong, ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn anh ấy khó tả: "Tôi còn chưa gặp được người, sao tôi biết cậu ta làm sao?"
"Lúc đầu khi tôi nhìn thấy cậu ta, cậu ta không có vấn đề gì, không có nghĩa bây giờ cũng không có vấn đề, tôi đã sớm nói với anh rồi, tôi chỉ là một tay mơ nhập đạo giữa đường, tôi nên nói anh quá tin tưởng tôi không nhỉ?"
Từ Phong: "..."
Hình như quả thực là như vậy.
Từ Phong ngồi trên đất một lúc, sau đó nghe thấy Ông Tấn Hoa yếu ớt gọi mình: "A Phong..."
Từ Phong lập tức bò dậy, nhìn Ông Tấn Hoa đang nằm trên giường.
Lúc này Ông Tấn Hoa đã mở mắt, trông anh có hơi suy nhược, vẫn không có tinh thần gì: "A Phong, cậu vẫn nên đưa hai anh em Vương Chí Kiệt và Vương Chí Thanh vào bệnh viện tâm thần đi, tinh thần của họ rất không ổn định, lời nói ra cũng chưa chắc đáng tin, ngược lại rất dễ gây thương tích cho người khác..."
Nói xong, Ông Tấn Hoa giống như nghĩ tới gì đó, lại ho dữ dội, qua một lúc, anh mới dịu lại, sau đó được Từ Phong đỡ ngồi dậy.
Sau đó Ông Tấn Hoa ngẩng đầu, đối mắt với Bạch Trân Trân.
"Cô Bạch, cảm ơn cô cứu tôi, thật sự xin lỗi, tôi gây thêm phiền phức cho cô rồi..."
Mới đầu Bạch Trân Trân còn vui vì Ông Tấn Hoa tỉnh lại, nhưng sau khi anh nói hai câu, biểu cảm trên mặt Bạch Trân Trân lạnh xuống, cho tới khi Ông Tấn Hoa nói xong, trong ánh mắt Bạch Trân Trân nhìn đối phương ngập tràn ý lạnh.
"Trưởng khoa Ông, anh mới gọi tôi là gì?"
Ông Tấn Hoa ngẩn người, tuy không biết tại sao Bạch Trân Trân hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Cô Bạch, xin lỗi, có phải tôi có chỗ nào chọc cô không vui không? Nếu tôi làm sai gì đó, mong cô tha thứ cho tôi, đừng so đo với tôi."
Lần này đừng nói là Bạch Trân Trân, ngay cả Từ Phong cũng cảm thấy không đúng.
Anh ấy đã sớm nhìn ra ám muội như có như không giữa Ông Tấn Hoa và Bạch Trân Trân, không nói cái khác, hai người họ nói chuyện tuyệt đối sẽ không giống như bây giờ.
Từ Phong không manh động, quay đầu nhìn Bạch Trân Trân: "Cô Bạch..."
Bạch Trân Trân không chút do dự nói: "Đốc sát Từ, đánh ngất anh ấy."
Từ Phong nghe vậy không chút do dự giơ tay đánh ngất Ông Tấn Hoa.
Ông Tấn Hoa ngã lên giường, Từ Phong căng thẳng nhìn anh, trong giọng nói xuất hiện sự hoảng loạn hiếm thấy.
"Cô Bạch, đây là sao? Tấn Hoa anh ấy làm sao vậy?"
Bạch Trân Trân nhìn Từ Phong: "Vương Chí Kiệt cắn anh ấy bị thương đâu? Cậu ta ở đâu? Sau khi cắn Ông Tấn Hoa, cậu ta như thế nào?"
Từ Phong nhanh chóng trả lời: "Cậu ta vẫn đang bị giam trong phòng giam, sau khi Tấn Hoa ngất xỉu, cậu ta cũng ngất xỉu theo, tôi không quan tâm tới cậu ta, ném cậu ta vào trong phòng giam rồi."