Ông Tấn Hoa ngoan ngoãn đưa cánh tay tới, Bạch Trân Trân quan sát vết thương của anh, phát hiện vết thương của anh ngoài việc ngâm trong nước lâu, có hơi tái đi, ngược lại không có vấn đề gì khác, lúc này cô mới thở phào, thả lỏng.
"Vừa nãy anh thật sự dọa tôi sợ đấy."
Phải biết nếu không phải bởi vì Bạch Trân Trân và Ông Tấn Hoa tiếp xúc nhiều, anh lại vừa hay đổi cách xưng hô với Bạch Trân Trân hôm nay, ánh mắt nhìn cô cũng không còn che đậy như trước đây, Bạch Trân Trân thật sự chưa chắc có thể nhận ra linh hồn bên trong đã đổi người.
Trong nhận thức của Bạch Trân Trân, đổi hồn là một chuyện vô cùng khó khăn, dù sao thì linh hồn và thể xác của người là một bộ, nếu linh hồn và thể xác không phù khớp, lập tức sẽ hiện ra.
Loại chuyện mượn xác hoàn hồn này, về lý luận sẽ không xuất hiện.
Nhưng chuyện gì cũng sẽ có ngoại lệ - giống như cô tới từ một thế giới khác ký gửi vào người Bạch Trân Trân thật sự, linh hồn của cô và thân xác của Bạch Trân Trân thật sự cực kỳ tương khớp, tất cả mọi người đều không nhìn ra linh hồn của cô đã không còn là linh hồn ban đầu nữa.
Đã có một ngoại lệ xuất hiện, Bạch Trân Trân cảm thấy không thể bài trừ có ngoại lệ khác xuất hiện.
Mà chuyện xảy ra vừa nãy cũng vừa hay chứng minh điều này.
Linh hồn trong thân thể của Ông Tấn Hoa ban nãy đã không còn là anh vốn dĩ nữa, có lẽ anh có một phần ký ức của Ông Tấn Hoa, nhưng lại không có tình cảm của anh.
Cho nên Bạch Trân Trân đã phân biệt ra linh hồn trong thân xác Ông Tấn Hoa đã đổi thành người khác qua ánh mắt anh nhìn mình và cách xưng hô đối với mình.
Mà Từ Phong và Ông Tấn Hoa lớn lên với nhau từ nhỏ, rõ ràng anh ấy cũng nhận ra điểm này, cho nên anh ấy phối hợp với Bạch Trân Trân làm phép, đổi lại linh hồn của Vương Chí Kiệt và Ông Tấn Hoa.
Nhưng hiển nhiên Bạch Trân Trân đã đánh giá cao mình, thuật đổi hồn thuộc thuật pháp cực kỳ cao thâm, cho dù Bạch Trân Trân bật hack, thi triển cũng cực kỳ tốn sức.
May mà cuối cùng vẫn thành công, linh hồn của Ông Tấn Hoa thành công đổi lại, những hi sinh trước đó của cô không tính là uổng phí.
Bạch Trân Trân không phải kiểu người làm chuyện tốt không lưu danh, chuyện tốt đã làm rồi, dĩ nhiên cũng phải cho đối phương biết người làm chuyện tốt là mình.
"Trưởng khoa Ông, tôi lại cứu anh lần nữa, tôi thật sự là quý nhân trong đời anh, nếu không nhờ tôi, đường đường là trưởng khoa Ông của khoa giám định chứng cứ sẽ phải vào bệnh viện tâm thần sống hết cuộc đời này."
Hệ lụy của xưởng đóng giày nhà họ Vương cực lớn, nhiều mạng người như thế bày ra đó, chân tướng tà ma gây họa dĩ nhiên không thể công bố, người nhà họ Vương dĩ nhiên phải gánh tất cả ác danh.
Tất nhiên họ cũng không vô tội, vốn dĩ chính là thể ký sinh do tà ma chế tạo ra, họ còn không được tính là con người chân chính, sau khi kiếp này kết thúc, họ không có kiếp sau nữa.
Hiển nhiên Vương Chí Kiệt cũng rõ điểm này, cho nên cuối cùng mới làm liều, kiếm một con đường sống cho mình.
Thực ra người cậu ta lựa chọn đầu tiên là Từ Phong – dù sao thì Từ Phong cũng bị oán khí bủa vây, độ tương khớp với linh hồn không hoàn chỉnh đó của cậu ta rất cao, oán khí người người tránh không kịp lại là thuốc bổ với Vương Chí Kiệt, chiếm cứ thân xác của Từ Phong, có lẽ linh hồn của cậu ta cũng có thể trọn vẹn hơn một chút.
Nhưng người tính không bằng trời tính, Ông Tấn Hoa chắn thay Từ Phong, linh hồn của Vương Chí Kiệt liền tráo đổi với Ông Tấn Hoa.
Ông Tấn Hoa không phải là một lựa chọn tốt, nhưng sau khi Vương Chí Kiệt đổi hồn, cũng không còn cách nào khác, chỉ có thể đâm lao thì phải theo lao.
Dù sao thì sống cả đời ở bệnh viện tâm thần, và dùng thân phận trưởng khoa Ông sống cả đời, chỉ cần không phải kẻ ngốc, đều sẽ chọn được.
Bạch Trân Trân kể hết mọi chuyện cho Ông Tấn Hoa biết.
Hiển nhiên anh không có ký ức sau khi đổi hồn, nhưng Ông Tấn Hoa không nghi ngờ lời Bạch Trân Trân nói, trên mặt anh lộ ra vẻ cả kinh lẫn khó tưởng.
"Vậy bây giờ Từ Phong có nguy hiểm không?"
Nếu Vương Chí Kiệt biết loại tà thuật đổi hồn này, vậy cậu ta có thể đổi một lần, thì có thể đổi lần hai, Từ Phong vốn chính là người bị cậu ta nhắm tới, bây giờ Từ Phong và Vương Chí Kiệt ở riêng với nhau, há không phải là bánh bao thịt đánh chó?
Bạch Trân Trân lắc đầu, yếu ớt nói: "Không đâu, linh hồn của cậu ta đã bị tôi làm cho trọng thương, bây giờ không còn năng lực đó nữa."
Thuật đổi hồn quả thực hao tổn rất lớn, nhưng đó là đổi hai linh hồn vào trong thân xác của đối phương, bây giờ cô chỉ đưa linh hồn của họ về đúng chỗ, dĩ nhiên không tổn thương lớn như thế.
Cô hao tổn lớn như vậy dĩ nhiên là bởi vì cô ra tay với linh hồn của Vương Chí Kiệt.
Cô đã coi thường tà vật đó, vốn dĩ khi nó ở xưởng đóng giày nhà họ Vương đã triệt để biến mất, không ngờ còn lưu lại một chút sức mạnh trong thân xác của Vương Chí Kiệt.
Bạch Trân Trân hủy đi sức mạnh cuối cùng của nó, sau này Vương Chí Kiệt chỉ là Vương Chí Kiệt, một kẻ thần kinh mang linh hồn khuyết thiếu.
"Anh thật sự phải báo đáp tôi đàng hoàng, nếu không tôi lỗ to, tính ra đây là lần thứ mấy tôi cứu anh rồi? Haiz, không tính rõ nữa..."
Bởi vì hao tổn quá lớn, Bạch Trân Trân rất mệt, cô gắng gượng tinh thần, nói chuyện câu được câu mất với Ông Tấn Hoa.