Cho tới khi Từ Phong dẫn Vương Chí Kiệt đã mặc quần áo ra, Ông Tấn Hoa đỡ Bạch Trân Trân đứng dậy, đi tới quan sát Vương Chí Kiệt, xác nhận cậu ta đã không còn bất cứ sự uy hiếp nào, Bạch Trân Trân thở phào một hơi.
"Các anh dẫn tôi đi xem thử Vương Chí Thanh, tôi phải xác nhận hai người họ có phải thật sự đều mất đi tính uy hiếp không, sau khi xem xong, tốt nhất các anh đưa họ vào bệnh viện tâm thần đi, đừng giữ lại đồn cảnh sát nữa..."
Bạch Trân Trân nghỉ ngơi một lúc, tốt xấu cũng hồi phục chút tinh thần, cô gắng gượng đứng ở đó, nói với Từ Phong.
Từ Phong gật đầu: "Được."
Ông Tấn Hoa nhìn thấy khi Bạch Trân Trân đứng, hai chân vẫn đang run rẩy, không nhịn được nói: "Trân Trân, hay là để tôi dìu cô đi..."
Anh thật sự sợ Bạch Trân Trân ngã xuống, tới lúc đó bị thương thì phiền phức.
Bạch Trân Trân xua tay: "Thôi khỏi, đây là đồn cảnh sát, bị người khác nhìn thấy sẽ ảnh hưởng không tốt."
Ông Tấn Hoa nghe vậy, chỉ đành thôi, nhưng anh vẫn theo bên cạnh Bạch Trân Trân, lực chú ý gần như dồn hết lên người cô, nếu cô có gì không đúng, Ông Tấn Hoa lập tức có thể đưa tay ra cứu viện.
Từ Phong nhốt Vương Chí Kiệt vào phòng giam, lại dẫn Bạch Trân Trân đi gặp Vương Chí Thanh, tình hình của cậu ta tồi tệ hơn Vương Chí Kiệt nhiều, Bạch Trân Trân kiểm tra kỹ một lượt, xác nhận trên người cậu ta không có vấn đề.
Nghĩ lại cũng đúng, đoán chừng tà vật đó nghĩ nơi nguy hiểm nhất là nơi an toàn nhất, dù sao thì mới đầu người truyền thừa nó chọn là Vương Chí Thanh, Vương Chí Kiệt chỉ là thức ăn bị chọn mà thôi.
Nếu đổi thành một người khác, cũng sẽ không nghĩ tới sức mạnh phân liệt ra từ tà vật đó không ẩn trong người Vương Chí Thanh mà ẩn trong người kẻ được chọn là thức ăn.
"Linh hồn của họ không hoàn chỉnh, hơn nữa thọ mệnh sẽ không quá dài, đưa họ vào bệnh viện tâm thần đi, giữ lại không có ý nghĩa gì."
Về cơ bản, chỗ nên điều tra ở xưởng đóng giày nhà họ Vương đều đã điều tra rõ, cho dù giữ hai người này lại cũng không cung cấp được bao nhiêu tin tức hữu dụng, ngược lại sẽ sinh ra một số phiền phức không cần thiết.
Từ Phong gật đầu, tỏ ra đã hiểu.
Sau khi xử lý xong chuyện ở đây, cả người Bạch Trân Trân thả lỏng, cô dựa lên tường, nhìn Ông Tấn Hoa.
"A Hoa, đưa tôi về đi, tôi có hơi không gượng nổi rồi."
Nói xong, thân thể của Bạch Trân Trân nhũn ra ngã xuống.
Ông Tấn Hoa biến sắc, anh vội tiến lên một bước, ôm lấy Bạch Trân Trân ngã xuống.
Thấy sắc mặt Bạch Trân Trân tái nhợt, trong mắt Ông Tấn Hoa viết đầy đau xót, anh dứt khoát bế ngang Bạch Trân Trân lên, sau đó sải bước đi ra ngoài.
"A Phong, tôi đưa Trân Trân về."
Từ Phong vuốt mặt, lẩm bẩm vài câu, sau đó nhanh chóng đi theo.
"Tấn Hoa, tôi cảm thấy vẫn nên đưa cô Bạch tới bệnh viện khám thử, sắc mặt của cô ấy tệ quá."
Ông Tấn Hoa cúi đầu nhìn Bạch Trân Trân trong lòng, màu da của cô vốn đã trắng, lúc này không có một chút màu máu nào, hơn nữa không biết có phải ảo giác của Ông Tấn Hoa không, anh luôn cảm thấy dường như hơi thở của Bạch Trân Trân trở nên hơi yếu.
"Được, vậy đưa cô ấy tới bệnh viện."
Tuy trước đó Bạch Trân Trân nói cô chỉ mất sức, nhưng tình hình của cô trông thực sự quá tệ, Ông Tấn Hoa và Từ Phong cũng không hiểu chuyện trong huyền môn, chỉ có thể nghĩ cách khoa học.
Họ đưa Bạch Trân Trân tới bệnh viện, sau khi bác sĩ kiểm tra, nói Bạch Trân Trân hơi thiếu dinh dưỡng, cần truyền dịch, thế là hai người làm thủ tục nhập viện cho cô.
Hai người họ đều là người không thiếu tiền, để tiện Bạch Trân Trân nghỉ ngơi, đặt cho cô một phòng bệnh đơn.
Đợi sau khi sắp xếp xong mọi thứ, Từ Phong không rời đi.
"Tấn Hoa, giữa anh và cô Bạch đã phát triển tới bước nào rồi?"
Sau khi xác nhận thân thể của Bạch Trân Trân không có trở ngại gì lớn, cuối cùng hai người cũng yên tâm, Từ Phong nhìn Ông Tấn Hoa túc trực bên giường bệnh, thấy lực chú ý của anh đều dồn lên người Bạch Trân Trân, trên gương mặt điển trai đó viết đầy lo lắng.
Anh ấy chưa từng thấy dáng vẻ này của Ông Tấn Hoa – lúc đầu khi anh ấy đỡ một viên đạn thay Ông Tấn Hoa, trúng đạn nhập viện, tỉnh lại nhìn thấy dáng vẻ của Ông Tấn Hoa cũng không giống như bây giờ.
Bạch Trân Trân chỉ là mất sức ngất đi mà thôi, sự lo lắng của anh lại sắp hóa thành thực chất rồi, tâm lý của Từ Phong không khỏi hơi mất cân bằng.
Người này đúng là trọng sắc khinh bạn!
"Chúng tôi vẫn là bạn, chẳng qua là đổi cách xưng hô với nhau mà thôi."
Ông Tấn Hoa thành thật nói, anh không nói ra chuyện hôm nay mình đi hẹn hò với Bạch Trân Trân, nếu tính kỹ ra, có lẽ hai người là trên tình bạn, dưới tình yêu.
Từ Phong: "..."
Trước đây, thực ra Từ Phong không quá chắc chắn rốt cuộc Bạch Trân Trân có tình cảm gì với Ông Tấn Hoa, nhưng hôm nay về cơ bản anh ấy đã xác định rồi.
"Tình cảm cô Bạch đối với anh khác biệt, tôi cảm thấy anh vẫn nên nhân lúc còn sớm phá vỡ tầng cửa sổ giấy này đi."
Bạch Trân Trân thực sự đối xử khác biệt với Ông Tấn Hoa, sau khi nhận được điện thoại cầu cứu của mình, Bạch Trân Trân trực tiếp mang dép lê chạy tới.