Thập Niên 90: Xuyên Thành Nhập Liệm Sư Ở Hương Giang [Huyền Học] (Dịch Full)

Chương 698 - Chương 698:

 Chương 698: Chương 698: Chương 698:

Trong ấn tượng của Từ Phong, Bạch Trân Trân là một người vô cùng thú vị.

Cô đại khái có vỏ bọc mỹ nhân, bất kể lúc nào thấy cô thì căn bản cô đều ăn mặc gọn gàng xinh đẹp.

Trái ngược với Ông Tấn Hoa vẫn còn độc thân tới bây giờ, dù gì Từ Phong cũng là người đã từng có mấy người bạn gái, biết con gái ra cửa đều chú ý đến ăn mặc, anh cho rằng đối phương chỉ tùy tiện khoác vào thôi nhưng thực ra đều đã được cân nhắc rồi.

Cũng ví dụ như Bạch Trân Trân, hôm nay cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh lam, kiểu trang phục này cơ bản nên phối hợp với giày cao gót, tối thiểu cũng sẽ phối với một đôi xăng đan.

Từ trang phục cô đang mặc có thể thấy hôm nay hẳn là cô đã ra ngoài hẹn hò với người khác, hơn nữa thời gian về nhà hẳn chưa được bao lâu, cho nên cô không thay trang phục ở nhà.

Trước đó khi bọn họ tìm Bạch Trân Trân hỗ trợ, cô phải đổi quần áo rồi mới ra ngoài với bọn họ, Từ Phong đã cố ý quan sát qua, trong tủ giày áp tường ngay ngắn của Bạch Trân Trân có cách loại giày bất đồng phong cách, căn cứ theo những bộ trang phục khác nhau của cô mà giày phối cùng cũng không giống.

Một người phụ nữ để ý vẻ bề ngoài của mình như thế, nếu không phải cô thực sự lo lắng cho Ông Tấn Hoa thì chắc chắn sẽ không đi một đôi dép lê để chạy ra ngoài.

"Chẳng lẽ cậu cũng chưa hề chú ý tới điểm dép cô Bạch đang đi là dép đi trong nhà của cô ấy hay sao?"

Ánh mắt Ông Tấn Hoa rơi xuống dưới đất, thấy được đôi dép màu đen có hai trái tim nho nhỏ kia —— đây đúng là dép mà Bạch Trân Trân đi ở nhà.

"Cho nên sau khi cô ấy nhận được lời cầu cứu của tớ, liền chạy thẳng từ trong nhà chạy ra ngoài, bởi vì quá lo lắng chuyện của cậu, cô ấy ngay cả dép cũng không kịp đổi."

Nếu như không phải là lo lắng đến đỉnh điểm thì một người yêu sự xinh đẹp như Bạch Trân Trân sẽ không có chuyện ngay cả vấn đề giày cũng không để ý tới.

Cũng may Từ Phong sớm đã buông bỏ điểm tâm tư kia với Bạch Trân Trân, nếu không nhìn thấy sự so sánh như vậy cũng đủ để anh nghẹn lòng tới chết.

"Cô Bạch nhất định là có cảm tình với cậu, hơn nữa phần cảm tình này còn không hề nông, cho nên cậu thật không định đâm thủng tầng cửa sổ giấy này hay sao?"

Bạch Trân Trân nhất định là có cảm tình với Ông Tấn Hoa, còn nói đến Ông Tấn Hoa, cảm tình anh dành cho Bạch Trân Trân chỉ cần không phải người mù thì đều nhận ra được, nếu thích người ta như vậy, thì chẳng bằng dứt khoát tỏ tình thật sớm, ở chung với nhau cho tốt.

Ông Tấn Hoa thở ra một hơi nặng nề, sau đó ngẩng đầu nhìn về phía Từ Phong, nghiêm túc nói: "Thời gian chúng tôi quen biết vẫn chưa tới hai tháng, chuyện này có phải có chút quá nhanh rồi hay không?"

Anh luôn cảm thấy loại chuyện tình cảm này cần phải tuần tự tiến dần mới được, thời gian quen biết quá ngắn, hắn cảm thấy nếu bây giờ tỏ tình thì có chút không tôn trọng Bạch Trân Trân lắm cũng thể hiện anh có chút nói năng tùy tiện.

Từ Phong: ". . . Cậu thật sự nghĩ như vậy?"

Không phải, người này thật sự hai mươi bảy tuổi, chứ không phải là mười bảy tuổi đúng không? Suy nghĩ thanh khiết như vậy rốt cuộc nhô ra từ chỗ nào?

Có điều nghĩ tới chuyện Ông Tấn Hoa đến bây giờ ngay cả bạn gái cũng chưa từng có, trong lòng Từ Phong lại cân bằng trở lại.

Không có cách nào khác, anh vẫn cô đơn đến giờ này, không biết ở chung với phụ nữ như thế nào cũng là chuyện hết sức bình thường, mình không nên trách cứ anh như vậy.

Mày hi vọng một người đàn ông đã độc thân hai mươi bảy năm biết nói chuyện yêu đương như thế nào, không phải là đang nói bậy hay sao?

"Tấn Hoa, cậu có tin tôi hay không?"

Từ Phong đột nhiên đứng thẳng người, mặt đầy nghiêm túc nhìn về phía Ông Tấn Hoa, đại khái là bị thái độ của anh ảnh hưởng, Ông Tấn Hoa cũng không tự chủ được ngồi ngay ngắn trở lại.

"Đương nhiên là tôi tin tưởng cậu, tại sao hỏi như vậy?"

"Nếu đã tin lời tôi thì mau to gan tỏ tình, cô Bạch xinh đẹp như vậy, người lại còn giỏi giang, cũng có cảm tình với cậu, cậu không tỏ tình chẳng lẽ còn chờ cô gái nhà người ta chủ động tỏ tình với cậu hay sao?"

Ông Tấn Hoa: "Nhưng mà. . ."

Từ Phong cắt ngang lời anh, không để cho Ông Tấn Hoa tiếp tục nhưng mà nữa.

"Nhưng mà cái gì mà nhưng mà? Đàn ông chần chừ như vậy chính là sợ bị nhà gái từ chối, cậu đã có ưu thế trời cho, cô Bạch đối với cậu không bình thường, nếu như cậu tỏ tình thì cô ấy nhất định sẽ đồng ý với cậu."

"Cậu đừng nói với tôi là cậu phải đợi nhé, tôi có thể nói cho cậu biết đa số phụ nữ không có kiên nhẫn, rõ ràng tâm ý tương thông nhưng cậu vẫn cứ băn khoăn cái này cái kia không chịu tỏ tình cho thấy tâm ý của bản thân thì phụ nữ sẽ suy nghĩ lung tung."

"Loại chuyện tình cảm này đa phần đều quyết định dưới xung động kích thích, cậu không được cho người ta quá nhiều thời gian để suy tính, nếu suy tính nhiều, người ta tỉnh táo lại một cái nói không chừng sẽ bắt đầu cân nhắc thiệt hơn."

Bình Luận (0)
Comment